Thơ Của Vũ Huy Triệu

 

Vo hy Triệu

Vũ Hy Triệu

RỒI SẼ LẠI ĐẾN

MỘT NGÀY…

tôi về

ngang đỉnh tang thương

một ngày xưa cũ
chán chường tháng tư
rã rời
mấy chục năm dư
vẫn nghe đau nhói
niềm tư lự buồn
tháng tư
trời đổ mưa suông
ướt đời dâu bể
ướt nguồn cội xưa
thương tôi biết mấy
cho vừa
khuya ngồi vá
mảnh trăng xưa năm nào
nghe lòng rớt những
hư hao
nửa đêm dỗ giấc
đèn chao bóng hình
một mình
tôi lại một mình
tháng tư dâu bể
tội tình vương mang…
VHT.

 

HOÀI NIỆM.

rơi ở đâu đây tiếng gọi thầm
hình như tiếng vọng của tháng năm
ta vẫn hay mơ về trường MẸ
để rớt lòng ta nỗi đau thầm
từ thuở bên trời ta bỏ kiếm
bỏ bầu máu nóng của con tim
quên hết một thời chinh chiến cũ
để rớt lòng ta những im lìm
từ thuở ta về yêu gió trăng
yêu em với tình đẹp vô ngần
ta thả thơ mình bay tám hướng
để rớt lòng ta những bâng khuâng
một đời lầm lủi với tháng năm
chỉ nghe tiếng vọng của âm thầm
đời ơi sao mãi là hoài vọng?
để rớt lòng ta những thăng trầm…
VHT.

NGÀN DẤU YÊU XƯA…

với tay chạm bóng thời gian

ngàn xưa rơi xuống vô vàn dấu yêu
từ sâu thăm thẳm của chiều
lòng tôi lay động ít nhiều tiếc thương

tôi về dốc nhỏ mù sương

vàng hoa thoang thoảng chút hương dịu dàng
xa người từ những ly tan
trong tôi vọng khúc bàng hoàng xót xa

nhớ người sương khói phôi pha

khói sương dường đã nhạt nhoà dấu xưa
đâu rồi chủ nhật chiều mưa
nắm bàn tay ấm tiền đưa người về
tháng ngày lạnh đẫm cơn mê
thông rơi phủ kín hẹn thề năm nao
ngàn xưa…một giấc chiêm bao
thời gian như đổ bóng vào hồn tôi…
VHT.

THÚ ĐAU THƯƠNG.

 

em nóng bỏng
trong bóng đêm huyền ảo
mảnh lụa mềm
hờ hửng vắt ngang thân
ôi em yêu- em quyến rũ vô ngần
ta muốn chết
với tình yêu vĩnh cữu
một tình yêu
mềm cong như lá liễu
trong giấc mơ
chìm ngập thú đau thương
ta khẻ hôn
làn da mịn toả hương
em cong vút
dưới môi đời ta dịu ngọt…
ta hôn lên em
với chút lòng chua xót
bàn tay em
cuống quýt bấu ngang trời
đêm oằn xuống
trong tiếng thở dài nén vội
ta đau thương
uống những nóng hổi trào dâng
ta cùng em
chết lịm giữa ái ân
mặc đem tối
rã rời trong tuyệt vọng
ta yêu em…
ta yêu em lồng lộng
mảnh lụa mềm
quấn quýt giữa làn da
em run lên
trong giờ phút thăng hoa
ta choáng ngộp
một tình yêu tan chảy
ôi đôi ta…
run rảy giữa thiên đường…
VHT

THIẾU UÝ CHÍN NGÀY


hai mốt ta ra trường
hoa đen trên ngực áo
tháng ngày sôi lửa máu
đất nước đà tang thương


hai hai ra chiến trường
tiệc mừng ngay đơn vị
mũ xanh đầy chí khí
tuý luý mà chẳng say

hai ba đánh trận này
giàn quân như trảy hội
đạn thù bay trong tối
lòng vững chẳng nao nung

hai bốn trận địa rung
chiến trường hai trăm mẻt
hai bên nghe tiếng thét
trong đạn nổ vang trời

hai lăm hoả châu rơi
cửa nhà tan tác cháy
súng đỏ nòng tan chảy
trận địa vẫn bình chân

hai sáu tiếng tăng gần
đành rút lui chiến thuật
nghẹn ngào và uất ức
bọn hèn nhát bay xa

hai bảy thêm xót xa
ta mất từng tấc đất
quân thù ngày càng lấn
vẫn cầm cự hiên ngang

hai tám tờ mờ sáng
đụng độ ngã ba đường
ta địch đều tử thương
giằng co trong máu lửa

hai chín đã đời chưa
vẫn dàn quân tử chiến
nước nhà cơn nguy biến
mới biết lòng tôi trung

ba mươi ta gãy súng
ôm mặt khóc giữa đường
ôi những ngày đau thương
rạch hồn ta nhuốm máu…


VHT.

MỘT NGÀY DÀI HƠN MỌI NGÀY ?


bàn tay chạm vào đá
lạnh toát da
tháng tư chạm vào ta
lạnh toát người
ta im lặng vô tuyến suốt ngày trời
với nỗi buồn muôn thuở
chiều rớt nắng bên thềm cửa
mà ta cũng chẳng thấy vui
ta chỉ muốn ngủ vùi
trên tàng cây sơ ri trước mặt
để giật mình thức giấc
thấy mặt trời lên
mặt trời trên đỉnh những ngôi đền
thánh thiện
ta úp mặt vào tay
chợt nhận ra ngày dài hơn mọi ngày


VHT


NỖI ĐAU ?


một thời tuổi trẻ trôi về đâu
sao ta cứ mãi ngẩn ngơ sầu?
tháng tư rơi…tháng tư dâu bể
bỏ lỡ đời mình trên nỗi đau
nhớ thuở ta về lạnh giấc mơ
mẹ già đơn chiếc- lũ em thơ
nhà trống gió lùa cay con mắt
áo trận chôn theo với màu cờ
ta trải hồn đau theo ngày tháng
phơi luôn nỗi nhớ khúc ly tan
ta treo ước vọng vào sâu thẳm
để thấy đời ta muốn hoang tàn
một thời tuổi trẻ đã chìm sâu
tóc xanh nay đã nhuốm thay màu
nửa đời úp mặt vào cay đắng
sống hết kiếp người với nỗi đau…


VHT

 

SAO KHÔNG VỀ
THĂM LẠI NGƯỜI XƯA?

Đà Lạt mùa này lạnh lắm phải không em?
Anh cũng muốn về thăm em một chuyến
Đường không xa…sao tháng năm biền biệt?
Hoa nở bao mùa mưa nắng- đã tàn phai

Đêm rất lạnh ngày hai đứa chia tay
Và đã lạnh theo anh từng năm tháng
Tủi nhục đớn đau chạm vào lòng kiêu hãnh
Còn gì đâu em trăng đã khuất bên đời

Em cũng biết vì sao anh mãi xa khơi
Thôi hãy để anh nhớ em như ngày xưa cũ
Nhờ về em những chiều hong tóc rũ
Nắng mồ côi ôm lấy dáng em buồn

Thôi cứ để chiều rơi và đêm xuống
Anh sẽ nhớ em mùi hương tóc thơm môi
Lời yêu thương nồng ấm của một thời
Như vết cắt thời gian không trôi nữa

Và anh sẽ nhớ…
Nhớ vô cùng những lát cắt ngày xưa…

VHT

 

 

TÌNH MUỘN

gặp em đời đã heo mây
anh về đốt hết tháng ngày rong chơi
đưa tay hứng trái buồn rơi
bỏ vào nỗi nhớ cho chơi vơi lòng

ngờ đâu bếp lạnh ngày đông
lửa rơm chưa đủ độ nồng – em ơi!

VHT.

 

 

 

KHAI BÚT ĐẦU NĂM

KHAI bút đầu Xuân chúc bạn bè
TÂM bền trí vững dạ không mê
Tỵ đi kéo tuột bao phiền lụy
Ngọ đến xô phăng mọi não nề
Bếp lửa chưa tàn cần phải ủ
Nồi băng không rã xá gì ê
Trăm năm vật đổi sao dời đó
Kiếp nạn đời ta há gớm ghê?

VHT

 separadorhojitas
MIMOZA – MÙA HOA CŨ.
một thời để nhớ…
lâu lắm không về thăm chốn xưa
màu hoa vàng lạnh lúc giao mùa
những ngày chủ nhật xưa ra phố
nắm bàn tay ấm dưới hiên mưa
lâu lắm đường xưa lạc lối về
lạc mùa trăng cũ đẫm cơn mê
lạc con dốc nhỏ vàng hoa nhớ
lạc cả đời nhau chuyện hẹn thề
lâu lắm đâu rồi bản tình ca?
áo em vàng mật mimoza
những chiều thứ bẩy em không đến
nỗi nhớ cũng vàng theo màu hoa
lâu lắm dường như đã thiên thu
những đồi thông ẩm ướt sương mù
những đêm khuya lạnh mòn con mắt
dấu bóng hình em dưới bóng thù
mimoza…mimoza… mùa hoa cũ
lạnh buốt đời ta tận thiên thu…
Vũ Hy Triệu

 

 

 

DÁNG THU

Tặng em Lê Thu Hà
áo lụa người xưa – nét liễu gầy
những chiều thu quạnh – áo thu bay
người về bến cũ sông thu lạnh
tóc rũ dòng xanh – sương khói vây.

 

 

MẮT XƯA
trăng xưa phiêu dạt cuối trời
mắt huyền xưa cũng nói lời từ ly
em về phương ấy làm chi ?
để sông xưa lạnh xuân thì trăm năm.

 

KHÔNG ĐỀ
mưa buồn rơi trên sông
người buồn trốn trong lòng
ta buồn – em đâu biết
trời buồn hóa mênh mông.

 

 

MỘT MÌNH TRÊN CẦU
nắng trưa rớt bóng giữa dòng
một mình ta với nỗi lòng quạnh hiu
chân cầu mấy nhịp buồn thiu
mình ta với bóng liêu xiêu nói cười.

 

CÒN CHĂNG MỘT CHÚT
MƯA CHIỀU?


người đi khỏi đời ta rồi có phải?
nên chiều buồn có chút mưa bay
rượu chưa uống mà lòng sao say?
cơn mộng ảo nửa đời cám dỗ.

đã có thời yêu người như thác đổ
như bão giông cuồng nộ cả lòng ta
giờ đau xót với tháng ngày xa lạ
vì lời yêu như gió thoảng qua rồi.

đã một thời yêu người đắm đuối
bằng cuộc tình điên đảo mê si
không một phút bận lòng trong ý nghĩ
sẽ về đâu – sẽ còn lại bao nhiêu?

còn chăng một chút mưa chiều?

VŨ HY TRIỆU.
__._,_.___

 

 

Thơ cho bác Táp chim tự Tú đạp.
Cảm ơn bác Táp chim múa bút
Mỗi bài thơ là một bạn hiền
Lời thơ giăng khắp mọi miền
Ý thơ trào lộng biến thiên khó lường
Chuyện Khai Tâm nếu muốn tỏ tường
Bác cứ hỏi Nguyễn Tường thì rõ
Bác ấy làm chức rất to
Lại thông kim cổ chẳng lo gì nào
Mong bác điểm mặt đủ anh hào
Sanh sự khỏi phàn nàn trách cứ
Nếu có mệt bác từ từ…
Đến hôm họp mặt thì ừ, gặp tui.Anh em tâm sự cho vui…VHT.

 

 

GIÃ BIỆT BẠN HIỀN
Cầu nguyện bạn Đinh Xuân Thành
bình an- thanh thản về cõi vĩnh hằng…
.
Thôi thì giã biệt từ đây
Bạn về nội cỏ ngàn cây phiêu bồng
Đời người tựa những nhánh sông
Bạn nay rẽ nhánh hư không một mình
Còn đâu vóc dáng bóng hình
Bạn xa tất cả người mình yêu thương
Đành rằng sinh tử lẽ thường
Mà sao lòng vẫn khóc thương bạn hiền
Năm xưa vì một chữ duyên
Bạn bè tứ xứ mọi miền gặp nhau
Chung lưng dưới một chiến hào
Chỉ vì vận nước lệ trào khôn nguôi
Trải bao dâu bể ngậm ngùi
Nghĩa tình cũng vẫn ngọt bùi như xưa
Thương nhau biết mấy cho vừa
Thì thôi ngàn dặm – tiển đưa mấy vần
Bạn đi rủ sạch bụi trần
An bình thanh thản chẳng cần lo âu
Bạn bè rồi cũng trước sau…
Chỉ là một giấc ngủ sâu thôi mà…
Vũ Hy Triệu.

 

MỘT THOÁNG BÊN ĐỜI
tặng Tiến lùi.

ta ngồi bên em nghe mạch đời vẫn chảy
ve vuốt bàn tay mềm mại vắt ngang đời
ta biết lòng em giờ đau xót khôn nguôi
nén tiếng khóc nên tiếng cười vụn vỡ
uống đi em -uống cho say mềm thiên cổ
rượu tràn môi cho quên hết ưu phiền
uống đi em – uống cho hồn phách đảo điên
ta cùng em nghìn thu say chất ngất
rồi mai đây trên mỗi nẻo đường xa lắc
hãy xem như một thoáng gặp bên đời
uống đi em – cạn nốt chén này thôi
rồi lau sạch giọt sầu trên khoé mắt.

VŨ HY TRIỆU

 

THÁNG GIÊNG NHỚ
Tháng giêng chiều xuống thật gần
Với tay hái nụ hoa ngần ngật hương
Chiều phai chút nắng bên tường
Nhớ em nắng cũng lạc đường…nữa tôi.

 

THÁNG HAI XANH

Tháng hai trời đất xanh màu
Có cô thiếu nữ ra cầu rửa chân
Váy cao chân vén trắng ngần
Dưới cầu nước bỗng bần thần…ngừng trôi.

 

THÁNG BA ẤM

Một ngày nắng ấm tháng ba
Có người ngắt một nụ hoa tặng người
Bao yêu thương chẳng thành lời
Tháng ba nắng ấm yêu người tôi yêu…

 

THÁNG TƯ BUỒN

Có ai buồn như tôi không?
Mà sao tôi thấy mênh mông là buồn
Ước gì trời đổ mưa luôn
Cho người đừng thấy giọt buồn tôi rơi
Qua bao năm tháng rã rời
Đã qua hơn nửa cuộc đời lặng câm
Một mai về lại chỗ nằm
Nỗi buồn rồi cũng âm thầm theo tôi…

 

THÁNG NĂM CHỜ

Về đi anh tháng năm rồi
Chờ anh từ thuở đất trời quanh hiu
Mẹ già mòn mỏi sớm chiều
Đàn con xơ xác trăm điều xót xa
Về đi anh tháng tư qua
Cùng em dựng lại mái nhà thân yêu
Bếp xưa lại ấm khói chiều
Hương cau lại thoảng ít nhiều tóc em…

 

THÁNG SÁU TRỜI MƯA

VHT.

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s