
tôi về
ngang đỉnh tang thương
HOÀI NIỆM.

NGÀN DẤU YÊU XƯA…

với tay chạm bóng thời gian
tôi về dốc nhỏ mù sương
nhớ người sương khói phôi pha
THÚ ĐAU THƯƠNG.

THIẾU UÝ CHÍN NGÀY

hai mốt ta ra trường
hoa đen trên ngực áo
tháng ngày sôi lửa máu
đất nước đà tang thương
hai hai ra chiến trường
tiệc mừng ngay đơn vị
mũ xanh đầy chí khí
tuý luý mà chẳng say
hai ba đánh trận này
giàn quân như trảy hội
đạn thù bay trong tối
lòng vững chẳng nao nung
hai bốn trận địa rung
chiến trường hai trăm mẻt
hai bên nghe tiếng thét
trong đạn nổ vang trời
hai lăm hoả châu rơi
cửa nhà tan tác cháy
súng đỏ nòng tan chảy
trận địa vẫn bình chân
hai sáu tiếng tăng gần
đành rút lui chiến thuật
nghẹn ngào và uất ức
bọn hèn nhát bay xa
hai bảy thêm xót xa
ta mất từng tấc đất
quân thù ngày càng lấn
vẫn cầm cự hiên ngang
hai tám tờ mờ sáng
đụng độ ngã ba đường
ta địch đều tử thương
giằng co trong máu lửa
hai chín đã đời chưa
vẫn dàn quân tử chiến
nước nhà cơn nguy biến
mới biết lòng tôi trung
ba mươi ta gãy súng
ôm mặt khóc giữa đường
ôi những ngày đau thương
rạch hồn ta nhuốm máu…
VHT.
MỘT NGÀY DÀI HƠN MỌI NGÀY ?
bàn tay chạm vào đá
lạnh toát da
tháng tư chạm vào ta
lạnh toát người
ta im lặng vô tuyến suốt ngày trời
với nỗi buồn muôn thuở
chiều rớt nắng bên thềm cửa
mà ta cũng chẳng thấy vui
ta chỉ muốn ngủ vùi
trên tàng cây sơ ri trước mặt
để giật mình thức giấc
thấy mặt trời lên
mặt trời trên đỉnh những ngôi đền
thánh thiện
ta úp mặt vào tay
chợt nhận ra ngày dài hơn mọi ngày
VHT
NỖI ĐAU ?
một thời tuổi trẻ trôi về đâu
sao ta cứ mãi ngẩn ngơ sầu?
tháng tư rơi…tháng tư dâu bể
bỏ lỡ đời mình trên nỗi đau
nhớ thuở ta về lạnh giấc mơ
mẹ già đơn chiếc- lũ em thơ
nhà trống gió lùa cay con mắt
áo trận chôn theo với màu cờ
ta trải hồn đau theo ngày tháng
phơi luôn nỗi nhớ khúc ly tan
ta treo ước vọng vào sâu thẳm
để thấy đời ta muốn hoang tàn
một thời tuổi trẻ đã chìm sâu
tóc xanh nay đã nhuốm thay màu
nửa đời úp mặt vào cay đắng
sống hết kiếp người với nỗi đau…
VHT
SAO KHÔNG VỀ
THĂM LẠI NGƯỜI XƯA?
Đà Lạt mùa này lạnh lắm phải không em?
Anh cũng muốn về thăm em một chuyến
Đường không xa…sao tháng năm biền biệt?
Hoa nở bao mùa mưa nắng- đã tàn phai
Đêm rất lạnh ngày hai đứa chia tay
Và đã lạnh theo anh từng năm tháng
Tủi nhục đớn đau chạm vào lòng kiêu hãnh
Còn gì đâu em trăng đã khuất bên đời
Em cũng biết vì sao anh mãi xa khơi
Thôi hãy để anh nhớ em như ngày xưa cũ
Nhờ về em những chiều hong tóc rũ
Nắng mồ côi ôm lấy dáng em buồn
Thôi cứ để chiều rơi và đêm xuống
Anh sẽ nhớ em mùi hương tóc thơm môi
Lời yêu thương nồng ấm của một thời
Như vết cắt thời gian không trôi nữa
Và anh sẽ nhớ…
Nhớ vô cùng những lát cắt ngày xưa…
VHT
TÌNH MUỘN
gặp em đời đã heo mây
anh về đốt hết tháng ngày rong chơi
đưa tay hứng trái buồn rơi
bỏ vào nỗi nhớ cho chơi vơi lòng
ngờ đâu bếp lạnh ngày đông
lửa rơm chưa đủ độ nồng – em ơi!
VHT.
KHAI BÚT ĐẦU NĂM
VHT
DÁNG THU
Tặng em Lê Thu Hà
áo lụa người xưa – nét liễu gầy
những chiều thu quạnh – áo thu bay
người về bến cũ sông thu lạnh
tóc rũ dòng xanh – sương khói vây.
trăng xưa phiêu dạt cuối trời
mắt huyền xưa cũng nói lời từ ly
em về phương ấy làm chi ?
để sông xưa lạnh xuân thì trăm năm.
mưa buồn rơi trên sông
người buồn trốn trong lòng
ta buồn – em đâu biết
trời buồn hóa mênh mông.
nắng trưa rớt bóng giữa dòng
một mình ta với nỗi lòng quạnh hiu
chân cầu mấy nhịp buồn thiu
mình ta với bóng liêu xiêu nói cười.
MƯA CHIỀU?
người đi khỏi đời ta rồi có phải?
nên chiều buồn có chút mưa bay
rượu chưa uống mà lòng sao say?
cơn mộng ảo nửa đời cám dỗ.
đã có thời yêu người như thác đổ
như bão giông cuồng nộ cả lòng ta
giờ đau xót với tháng ngày xa lạ
vì lời yêu như gió thoảng qua rồi.
đã một thời yêu người đắm đuối
bằng cuộc tình điên đảo mê si
không một phút bận lòng trong ý nghĩ
sẽ về đâu – sẽ còn lại bao nhiêu?
còn chăng một chút mưa chiều?
Nếu có mệt bác từ từ…
Đến hôm họp mặt thì ừ, gặp tui.Anh em tâm sự cho vui…VHT.
MỘT THOÁNG BÊN ĐỜI
tặng Tiến lùi.
ta ngồi bên em nghe mạch đời vẫn chảy
ve vuốt bàn tay mềm mại vắt ngang đời
ta biết lòng em giờ đau xót khôn nguôi
nén tiếng khóc nên tiếng cười vụn vỡ
uống đi em -uống cho say mềm thiên cổ
rượu tràn môi cho quên hết ưu phiền
uống đi em – uống cho hồn phách đảo điên
ta cùng em nghìn thu say chất ngất
rồi mai đây trên mỗi nẻo đường xa lắc
hãy xem như một thoáng gặp bên đời
uống đi em – cạn nốt chén này thôi
rồi lau sạch giọt sầu trên khoé mắt.
VŨ HY TRIỆU
THÁNG HAI XANH
THÁNG BA ẤM
THÁNG TƯ BUỒN
THÁNG NĂM CHỜ
THÁNG SÁU TRỜI MƯA
