Thơ Rabindranath Tagore Chuyễn Ngữ

HỒNG ÂN VÔ TẬN
(Rabindranath Tagore)
 
Ngài làm cho đời tôi viên mãn,
như niềm vui vô hạn của Ngài.
Lọ sứ thô nầy Ngài vét cạn,
rồi cắm đầy những đoá hồng tươi.
Sáo trúc nầy Ngài mang khắp nơi,
thổi tuyệt vời ngàn giai điệu lạ.
Trái tim nầy chai lỳ sỏi đá,
Ngài chạm tay bỗng hoá lửa thần
chiếu hào quang rực rỡ vô ngần.
Món quà Ngài hồng ân bất tận,
bàn tay tôi làm sao đủ nhận.
Cuộc đời tôi từ thuở ấu thơ,
Ngài yêu thương mãi đến bây giờ.
Vì vẫn thấy nơi tôi còn chỗ,
hồng ân Ngài tiếp tục tuôn đổ.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
USA, Feb 09, 2021
_______________________________
Thou hast made me endless, such is thy pleasure. This frail vessel thou emptiest again and again, and fillest it ever with fresh life.
This little flute of a reed thou hast carried over hills and dales, and hast breathed through it melodies eternally new.
At the immortal touch of thy hands, my little heart loses its limits in joy and gives birth to utterance ineffable.
Thy infinite gifts come to me only on these very small hands of mine. Ages pass, and still thou pourest, and still, there is room to fill.
Rabindranath Tagore
CUỘC ĐỜI DÂNG HIẾN
(Rabindranath Tagore)
Đời em khi tuổi còn xuân trẻ
không khác gì một đoá hoa xinh,
vài cánh rơi chỉ chuyện thường tình
mất là bao so hương ngào ngạt
khi gió xuân về mang đi khắp
đến cầu xin trước cửa nhà mình.
Bây giờ đang ở tuổi cao niên,
đời em như trái cây chín mọng,
không có gì dư thừa hư hỏng,
và đợi chờ hiến tặng hoàn toàn
những ngọt ngào đang nặng vai mang.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
USA, Feb 09, 2021
____________________________
My life when young was like a flower–a flower that loosens a petal or two from her abundance and never feels the loss when the spring breeze comes to beg at her door.
Now at the end of youth, my life is like a fruit, having nothing to spare, and waiting to offer herself completely with her full burden of sweetness.
Rabindranath Tagore
LÁ THƯ KHÓ HIỂU
(Rabindranath Tagore)
Tôi thức dậy và thấy lá thư Người,
sáng nay khi chưa có ánh mặt trời.
Tôi không biết thư viết gì trong đó,
vì tôi không thể đọc được chữ nó.
Tôi sẽ để nhà thông thái được yên
với sách của ông, tôi không làm phiền,
vì ai biết được trí tuệ của ông
có thể hiểu được lá thư ấy không.
Tôi ấn vào tim và ôm vào trán.
Khi màn đêm đen đi vào tĩnh lặng
và từng ngôi sao trên trời xuất hiện,
tôi sẽ trải trên đùi và chiêm niệm.
Lá xào xạc sẽ đọc cho tôi nghe,
những tiếng tụng ca từ dòng suối khe,
và bảy ngôi sao khôn ngoan sẽ hát
cho tôi nghe từ trời thanh gió mát.
Tôi không thể thấy điều tôi mong ước,
tôi không thể hiểu điều sẽ học được,
nhưng bức thư chưa thể đọc hôm nay
đã làm cho tôi nhẹ gánh đôi vai
và biến suy nghĩ tôi thành bài hát.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
USA, Feb 10, 2021
_________________________________________
I woke and found his letter in the morning.
I do not know what it says, for I cannot read.
I shall leave the wise man alone with his books, I shall not trouble him, for who knows if he can read what the letter says.
Let me hold it to my forehead and press it to my heart.
When the night grows still and stars come out one by one I will spread it on my lap and stay silent.
The rustling leaves will read it aloud to me, the rushing stream will chant it, and the seven wise stars will sing it to me from the sky.
I cannot find what I seek, I cannot understand what I would learn, but this unread letter has lightened my burdens and turned my thoughts into songs.
(Rabindranath Tagore)
GIỜ TÔI ĐÃ HIỂU
(Rabindranath Tagore)
Một nắm bụi thô có thể che giấu
tín hiệu của Ngài khi tôi không hiểu
ý nghĩa của nó muốn nói điều gì.
Bây giờ tôi đã khôn hơn trước kia,
tôi đã đọc được những tín hiệu đó.
Những cánh hoa tô màu nó thêm rõ,
những bọt sóng biển làm nó hiện lên,
những ngọn đồi cao giữ nó bên trên.
Tôi đã quay mặt với Ngài thuở trước,
nên những lá thư tôi không đọc được;
đã biết bao lần tôi thấy lúng túng
vì không thể hiểu ý nghĩa của chúng.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
USA, Feb 10, 2021
_________________________________
A handful of dust could hide your signal when I did not know its meaning.
Now that I am wiser I read it in all that hid it before.
It is painted in petals of flowers; waves flash it from their foam; hills hold it high on their summits.
I had my face turned from you, therefore I read the letters awry and knew not their meaning.
(Rabindranath Tagore)
Mùa Hái Quả
– Bài số 06
(Rabindranath Tagore)
Nơi những con đường chân tôi bước lạc.
Trong vùng nước rộng, trên bầu trời xanh
không có đường mòn phân lộ chia ranh.
Lối đi khuất bởi những cánh chim nhỏ,
bởi vạn ánh sao, bởi rừng hoa cỏ.
Và tôi tự hỏi trái tim mình rằng
liệu máu của nó có mang khôn ngoan
của những con đường mắt không nhìn thấy.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
USA, Feb 10, 2021
_____________________________________
Where roads are made I lose my way.
In the wide water, in the blue sky there is no line of a track.
The pathway is hidden by the birds’ wings, by the star-fires, by
the flowers of the wayfaring seasons.
And I ask my heart if its blood carries the wisdom of the unseen
way.
(Rabindranath Tagore)
Mùa Hái Quả
– Bài số 07
(Rabindranath Tagore)
 
Ôi, tôi không thể ở trong nhà nữa,
và nhà với tôi thành không chỗ ở
vì những tiếng gọi Người lạ siêu thường,
người ấy đang đi dọc theo con đường.
Tiếng bước chân người gõ vào lồng ngực,
n ó làm cho tôi vô cùng đau tức!
Gió đã lên rồi, biển đang rên rỉ.
Tôi bỏ nghi ngờ, tôi không để ý
để theo ngọn thuỷ triều vô gia cư,
vì tiếng Người lạ gọi tôi hình như
dọc trên con đường tôi đang tiến bước.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
USA, Feb 10, 2021
________________________________________________________
Alas, I cannot stay in the house, and home has become no home to
me, for the eternal Stranger calls, he is going along the road.
The sound of his footfall knocks at my breast; it pains me!
The wind is up, the sea is moaning.
I leave all my cares and
doubts to follow the homeless tide, for the Stranger calls me, he
is going along the road.
(Rabindranath Tagore)
Mùa Hái Quả
– Bài số 08
(Rabindranath Tagore)
 
Hãy sẵn sàng tiến bước, trái tim ta!
và bỏ lại mặc những người phải ở.
Vì tên ngươi đã được ghi ngay giữa
bầu trời xanh buổi sáng gọi trên cao.
Đừng chần chờ chi nữa, bước đi nào!
Khát vọng chồi non là đêm sương xuống,
nhưng hoa nở là tự do vui sướng.
Hãy đập vỏ bọc, nào trái tim ta,
và hãy vui mừng cất bước đi ra!
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
USA, Feb 10, 20212
_______________________________________________________________
Be ready to launch forth, my heart! and let those linger who
must.
For your name has been called in the morning sky.
Wait for none!
The desire of the bud is for the night and dew, but the blown
flower cries for the freedom of light.
Burst your sheath, my heart, and come forth!
(Rabindranath Tagore)
TỰ GIẢI THOÁT MÌNH
(Rabindranath Tagore)
Khi nán lại giữa kho tàng tích trữ,
tôi thấy mình y như một con sâu
gặm trái cây trong bóng tối ngập đầu
nơi nó được sinh ra từ thuở nhỏ.
Nhà tù mục nát nầy tôi rời bỏ.
Tôi không muốn sự tĩnh lặng mốc rêu,
và sự bất động kiếp sống đều đều,
vì tôi khát khao mùa xuân vĩnh cửu,
và tôi đi tìm cuộc đời hằng hữu;
tôi ném đi thứ không hợp con người
hay không thanh thoát như tiếng tôi cười.
Tôi qua thời gian kiếm tìm đây đó,
ồ trái tim tôi, chiếc xe ngựa nhỏ,
trên đường chạy nhảy ngươi có hay chăng,
nhà thơ hát ca khi bước lang thang.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 10, 2021
_________________________________________
When I lingered among my hoarded treasure I felt like a worm that feeds in the dark upon the fruit where it was born.
I leave this prison of decay.
I care not to haunt the moldy stillness, for I go in search of everlasting youth; I throw away all that is not one with my life nor as light as my laughter.
I run through time and, O my heart, in your chariot dances the poet who sings while he wanders.
(Rabindranath Tagore)
TÌNH YÊU BẤT TẬN
(Rabindranath Tagore)
 
Dường như tôi đã yêu em lâu rồi
từ rất xa xôi trong nhiều thể loại
Kiếp trước đời sau yêu em mãi mãi
Bất kỳ tuổi tác bằng trái tim say
tôi dệt chuỗi bài thi nhạc nơi này
như lễ cầu hôn chất đầy báu vật
em đeo lên cổ hồn tôi ngây ngất.
KIếp trước đời sau bất kỳ tuổi tác
mãi mãi yêu em bất kể lúc nào
Nghe kể chuyện tình tim lại xôn xao
những lúc xa nhau những lần gắn bó
cuối cùng thì em hiện về trong đó.
Ngập trong ánh sáng ngôi sao cực xa
chọc xuyên bóng tối thời gian đi qua:
Em thành bóng hình vô cùng đáng nhớ.
Ở đó hai ta trôi trên thác đổ
từ đài phun nước ngát mùi hương hoa.
Ngay giữa thời gian, tình yêu giao thoa.
Cùng triệu tình nhân chúng ta đùa cợt
chia sẻ cho nhau niềm vui ngọt mật
hoà chung nước mắt chia lìa khổ đau
Tình yêu xưa cũ tình yêu mai sau
Tất cả hôm nay cùng nhau như nhất
đặt dưới chân em tình yêu không mất.
Tình yêu đã qua và tình mãi mãi
niềm vui nỗi buồn nhân sinh đồng loại.
Tất cả chuyện tình yêu lại giao hoà
thành một chuyên tình yêu hai chúng ta.
Và những bài ca của mọi thi sĩ
ngàn sau bây giờ và từ nguyên thuỷ.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 10, 2021
_______________
Unending love
I seem to have loved you
in numberless forms, numberless times…
In life after life, in age after age, forever.
My spellbound heart has made and remade the necklace of songs
That you take as a gift,
wear round your neck in your many forms.
In life after life, in age after age, forever
Whenever I hear old chronicles of love
its age-old pain
Its ancient tale of being apart or together
As I stare on and on into the past
In the end, you emerge
Clad in the light of a pole-star
piercing the darkness of time:
You become an image of
what is remembered forever.
You and I have floated here on the stream that brings from the fount.
At the heart of time, love of one for another.
We have played alongside millions of lovers,
shared in the same
Shy sweetness of meeting,
the same distressful tears of farewell
Old love but in shapes that renew and renew forever.
Today it is heaped at your feet, it has found its end in you
The love of all man’s days both past and forever:
Universal joy, universal sorrow, universal life
The memories of all love merging
with this one love of ours
And the songs of every poet
past and forever.
(Rabindranath Tagore)
HÃY GỌI ANH ĐI
(Rabindranath Tagore)
 
Hãy gọi anh đi và anh sẽ đến
trái cây mang qua tặng em luôn tiện
dù trái bị mất hay còn đang xanh.
 
Vì mùa cây trái nặng trĩu trên cành
và có tiếng tiêu mục đồng đang thổi
ngồi dưới bóng râm giọng như hờn dỗi.
 
Hãy gọi anh đi anh sẽ ra khơi.
 
Cơn gió tháng Ba man mác bầu trời
có tiếng rì rào sóng gợn lăn tăn.
 
Mùa vụ đã xong mệt muốn nằm lăn
có tiếng gọi từ nhà em bên đó
chiều đang xuống rồi hoàng hôn lấp ló.
 
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 10, 2021
 
_________________________________________________________________
Bid me and I shall gather my fruits to bring them in full baskets into your courtyard, though some are lost and some not ripe.
For the season grows heavy with its fulness, and there is a plaintive shepherd’s pipe in the shade.
Bid me and I shall set sail on the river.
The March wind is fretful, fretting the languid waves into murmurs.
The garden has yielded its all, and in the weary hour of the evening, the call comes from your house on the shore in the sunset.
 
(Rabindranath Tagore)
LỜI HỨA TỐT NHẤT
(Rabindranath Tagore)
Phần tốt nhất của tôi trên thế giới
sẽ là những gì tay Ngài mang tới:
như lời Ngài đã hứa ước lâu rồi.
Cho nên trong những giọt lệ mắt tôi
ánh sáng của Ngài long lanh rực rỡ.
Kẻ khác dẫn đưa là điều tôi sợ
làm tôi lỡ mất Ngài đang đứng chờ
ở đâu đó để làm người dẫn đưa.
Tôi bước đi theo ý riêng rồ dại
đến khi điều nầy buộc lòng Ngài phải
đến ngay trước cánh cửa ngôi nhà tôi.
Vì tôi biết Ngài hứa ước lâu rồi
phần tốt nhất của tôi trên thế giới
sẽ là những gì tay Ngài mang tới.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 11, 2021
______________________________
My portion of the best in this world will come from your hands: such as your promise.
Therefore your light glistens in my tears.
I fear to be led by others lest I miss you waiting in some road corner to be my guide.
I walk my own wilful way till my very folly tempts you to my door.
For I have your promise that my portion of the best in this world will come from your hands.
(Rabindranath Tagore)
SẼ CÓ MỘT NGÀY
(Rabindranath Tagore)
 
1613350191262blob
Rồi sẽ có một ngày nào đó 
tôi gặp được Sự sống trong người, 
niềm vui ẩn giấu ở trong đời, 
dù ngày tháng làm tôi vướng bận  
với những hạt bụi trần vớ vẩn. 
 
Suy nghĩ tôi thoáng ngát hương hoa
nhờ nhận biết điều nầy vụt qua,
và hít nhằm hơi thở của nó.
 
Rồi sẽ có một ngày nào đó 
tôi gặp được Niềm vui tuyệt vời
một Niềm vui không có người tôi 
ngự phía sau màn che ánh sáng 
– và tôi đứng trong sự lai láng
tràn ngập bởi tuyệt tận cô đơn
nơi mọi thứ được thấy rõ hơn
như bởi đấng tạo dựng ra chúng.
 
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 14, 2021
 
________________________________________________________________
I will meet one day the Life within me, the joy that hides in my life, though the days perplex my path with their idle dust.
 
I have known it in glimpses, and its fitful breath has come upon me making my thoughts fragrant for a while.
 
I will meet one day the Joy without me that dwells behind the screen of light-and will stand in the overflowing solitude where all things are seen as by their creator.
 
(Rabindranath Tagore)
THỨC DẬY ĐI, TÌNH ÁI!
(Rabindranath Tagore)
Đêm tăm tối và giấc ngủ ngươi
chìm sâu trong sự im lặng tôi.
Thức dậy đi, Ôi Nỗi đau Tình ái,
tôi đứng ở ngoài đây và nói mải,
vì không sao mở cửa bây giờ.
Tôi đứng đây, lâu lắm đợi chờ,
ngàn sao trên bầu trời chiếu rạng;
gió ngừng trôi, và sự im lặng
nặng nề ngột ngạt trái tim tôi;
không cách sao chịu đựng nữa rồi.
Thức dậy đi, thức dậy đi, Tình ái!
Hãy đổ đầy chén tôi đang cạn đáy,
và xin với hơi thở bài ca êm
hãy làm cho xáo động cả trời đêm.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 19, 2021
_____________________________
The night is dark and your slumber is deep in the hush of my being.
Wake, 0 Pain of Love, for I know not how to open the door, and I stand outside.
The hours wait, the stars watch, the wind is still, the silence is heavy in my heart.
Wake, Love, wake! brim my empty cup and with a breath of song ruffle the night.
(Rabindranath Tagore)
TIẾNG CHIM BUỔI SÁNG
(Rabindranath Tagore)
8994076-3x2-940x627
Con chim ban mai hát ca ríu rít. 
Bằng cách nào chim biết có ban mai
khi ban mai chưa hé lộ hình hài, 
khi màn đêm còn mây dày lạnh buốt?
Nói tôi nghe, làm sao chim biết được, 
bằng cách nào khi cây lá còn sương
chim thấy ra giấc mộng đã trên đường
nhờ sứ giả từ đông phương báo hiệu?
Thế giới nầy không bao giờ chịu hiểu
và tin lời khi bạn hát bài ca,
“Mặt trời đang đến, màn đêm sắp qua.”
Những ai ngủ mê, mau mà thức dậy!
Phước hạnh tươi hồng, hãy ra nhận lấy,  
cùng với chim ca hát đợi ban mai
trong vui mừng tin tưởng ở tương lai.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 22, 2021
_____________________________
The bird of the morning sings.
Whence has the word of the morning before the morning breaks,
and when the dragon night still holds the sky in its cold black coils?
Tell me, bird of the morning, how, through the twofold night of the sky and the leaves,
he found his way into your dream, the messenger out the east?
The world did not believe you when you cried,
“The sun is on his way, the night is no more.”
Oh sleeper, awake!
Bare your forehead, waiting for the first blessing of light,
and sing with the bird of the morning in glad faith.
(Rabindranath Tagore)
ÁNH SÁNG, SỰ SỐNG
(Rabindranath Tagore)
 
Kẻ ăn mày trong tôi 
nâng đôi tay gầy guộc
lên bầu trời lạnh buốt
không một ánh sao trời
và khóc kêu những lời
khát khao nghe thấy tội
vào tai màn đêm tối.
 
Lời cầu khẩn thiết tha
với Bóng tối mùa loà,
một vị thần sa ngã
giữa bầu trời hoang dã
không chút hy vọng gì.
 
Tiếng khóc lóc sầu bi
của sân si dục vọng  
xoáy tròn như cuộn sóng
chìm xuống bể đau buồn,
một con chim đáng thương
khóc vòng quanh tổ trống
chiếc hố tròn tuyệt vọng.
 
Nhưng khi có tia hồng
nhú lên phía trời Đông,
kẻ ăn mày trong tôi
bỗng nhảy cẩng liên hồi
và kêu: “Thật may mắn,
vì bóng đêm câm lặng
điếc lác không rõ lời,
và đã chối từ tôi –
vì chiếc rương của nó 
không có gì trong đó.”
 
Nó kêu: “Hỡi Sự Sống,
Hỡi Ánh Sáng Hy Vọng,
Bạn thật đáng quý thay
và đáng quý từ nay
là niềm vui biết bạn!
 
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 22, 2021
 
_________________________________________________________________
The beggar in me lifted his lean hands to the starless sky and cried into night’s ear with his hungry voice.
His prayers were to the blind Darkness who lay like a fallen god in desolate heaven of lost hopes.
The cry of desire eddied round a chasm of despair, a wailing bird circling its empty nest.
But when morning dropped anchor at the rim of the East, the beggar in me leaped and cried:
‘Blessed am I that the deaf night denied me-that its coffer was empty.’
He cried, ‘O Life, O Light, you are precious! and precious is the joy that at last has known you!’
 
(Rabindranath Tagore)