![]() Mùa Dịch không đến nhau đuoc Trả lời thư cho bạn
.Hi Bác Tám Cu
Kỷ niệm gặp lại nhau lần đầu trên đất Mỹ thì không bao giờ phai mờ trong tâm trí của mỗi chúng ta . Hiep được các bạn* nghênh đón* tai Fairfield Connecticut lúc 3 giờ sáng sau một cuộc *đưa tiễn* rất chu đáo từ California . Hai bạn Sang và Thi đã dắt dìu tấm thân gầy Hiep lên tận cửa máy bay như cha mẹ đưa tiễn con trai 12 tuổi về thăm Ông bà nội ngoại ở tiểu bang xa ,vì Hiệp như một thằng ngố , câm và điếc về ngôn ngữ , thân hình như cây sậy dù đã được ăn* bơ thừa sữa cặn * một năm trên đất Mỹ .Đang lo âu không biết Sơn có ra đón không, hay là cho mình đi tàu bay giấy , thì tàu điện ngừng ở ga Fairfield Connecticut . Hiep xuống tàu thì gặp Sơn ngay và biết rằng tối nay mình có chỗ ngủ và cơm ăn . Ra chào đón Hiệp có thêm Thuần, Hòa ,Minh, Viễn . Các bạn Hiep không quên nhưng Viễn thì Hiệp có lẽ lo âu và mệt mỏi nên khi Viễn tự giới thiệu nó là K27, Hiệp Chào Niên Trường (NT) và hỏi thăm NT đến Mỹ lâu chưa . Sơn nghe vậy liền nói với Hiệp, mày mất trí nhớ rồi nó là thằng MÙ của K28 đấy . Viễn cười nhô hàm rằng trắng ra, khi đó Hiệp mới nhớ Viễn Mù cùng khóa, học hành văn hóa và quân sự thì sáng hơn cả những bạn không mang kiếng Mù, thường đi băng qua liên đội GH để đem đồ quần áo đi giặt
.Năm xưa khi còn trên đồi 1515 Hiep với dáng dấp thư sinh trói gà không chặt , nước da trắng và mái tóc vàng cháy nên có Nick name là * Mỹ Con* trong cuộc sống Tân Khoá Sinh và Sinh viên ,nhưng khi gặp lại các bạn tại Mỹ với thân phận tả tơi , lờ quờ và nghèo khổ , các bạn đổi tên thay họ với Nick Name mới *Hiệp Khổ* kể từ đó Hiệp biết thế nào là cuộc sống khổ cực trên đất Mỹ , Hiệp đã sống chật chội 6 ,7 người trong một chung cư 2 phòng ( The apartment with 2 bedrooms ) , không xe , không bao hiểm y tế, cuối tuần đi rửa chén tại nhà hàng Ý để có thực phẩm và tiền( làm lậu lãnh tiền mặt $3 /giờ ) . Nói chung Hiệp đã sống như cuộc sống người nhập cư bất hợp pháp trên đất Mỹ. Năm ngoài khi về Dallas thăm Toàn Vọi k29 , sau 30 năm sau gặp lai Toàn ,Hiep hỏi còn nhớ ai không .* Vọi Toàn* phán một câu : *Hiệp khổ* làm sao mà quên được . Vẫn cầu mong có ngày chia tay với cái tên *Hiệp khổ* để thảnh thơi thơ túi rượu bầu như bác Tám Cu ,sáng vác cần câu đi chiều vác cá về để cùng người yêu bé nhỏ ngày xưa ngồi ngắm trăng mờ bên bờ biển xinh đẹp Richmont Virginia .
Chúc Bác Tâm ( Tám ) và Chị Cúc ( Cu) một ngày an lành
Hiệp Khổ
**************************************************************
Đây là câu chuyện xảy ra trước khi gặp bạn bè taị Fairfield Connecticut
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
![]() Thời gian mùa xuân 1984
Sống trên đất Mỹ naỳ thấy những chiếc xe Limousine bóng láng được dùng để cho thuê vaò những dip lễ, hay bạn là hàng xóm cuả những chủ nhân công ty (Owner) thì bạn khá quen thuộc với chiếc xe dài và sang trong ấy là chuyện thường ngaỳ
Nhưng đi xe limousine là chuyện hiếm hoi nếu bạn không phải là những chàng rể trong ngày lên xe hoa của kiếp thân trai 13 bến nuớc mà Hiệp có dịp đuợc mời tham dự trong ngày vui của bạn.
Chuyện ngồi xe Limosine để có người laí và taì xế lich sự mời mọc bạn đi xe Limousine của họ, là môt chuyện hi hữu mà đã xảy ra với Hiệp trong những tháng ngaỳ lang thang đó đây để kiếm sống trên đất Mỹ
Lý do có câu chuyện sau, những thằng bạn mà Hiệp nhắc trong câu chuyện cứ nghĩ bạn mình cũng thông minh như họ. – Các bạn đâu có biết, bạn mình năm xưa vừa qua môt cuộc bể dâu cuả thế sự nên thông minh vốn cò từ ngày học dưới mái trường Nguyễn-Hoàng xa xưa đã gơỉ gió cho mây ngàn bay sau nhưng ngaỳ tháng sống kiếp lưu đaỳ ngay trên quê hương cuả mình
Tháng 3 -83 Rời Phillippin đi định cư tại Mỹ –
Máy bay 747 charter chở hơn 500 Việt tỵ nạn bay thẳng từ Manila hạ cánh xuống phi trường quân sự Oakland- Qua một ngày làm thủ tục giấy tờ , chiều đưọc chở về ngủ tai một cuả trai lính chờ đợi những chuyến bay chuyển tiếp , mỗi người được cấp phát một chiếc aó lạnh và từ đó tất cả đều lần luợt đưọc đưa về nơi định cư
Hiệp vì diện mồ côi không thân nhân trên đất Mỹ nên được hội US Catholic bảo lãnh và đưa về sống tại Tucson AZ ( buồn vui cuả những ngaỳ mới tới đất Mỹ Hiep sẽ kể cho các bạn nghe sau) giờ thì Hiep kể chuyện Hiệp đi xe Limousine
Sống tại Tucson gần một năm ,có vài trăm bạc nên Hiep quyết định đi chổ khác ở , chớ sống tại Tuson thì quá nóng( Vì đó là Sa mạc của Mỹ) và chẳng có bạn bè gì cả- Cuộc đời cứ đi làm lương $3/giờ không bạn bè không có niềm vui gì cả – Sinh ra có tai để nghe và miệng để nói mà hôm nay vì ngôn ngữ mà có cũng như không , Hiep nghĩ đời Ty nạn u buồn quá
Nghe nói California có nhiều nguoi Việt và không nóng như Tucson AZ ,thế là Hiệp quyết định xin nghỉ việc và xách goí ra đi-
Hiep bắt được tin thằng bạn cùng trai ti nạn, Qua sống tai San-Jose CA hơn một tháng cũng xin được việc làm – Xin công việc rất dể vì chỉ làm lương tối thiểu nên có ngay- nhưng môt ngày kia đọc tờ báo Viêt có thấy hội người Viet tổ chức kỷ niệm gì đó – Hiệp bèn đi tới để hy vọng gặp người quen. Đúng như Hiep dự đoán Hiep gặp S. bạn cùng khóa Dalat và Lê Thi người đồng hương đồng môn Nguyễn Hoàng Quảng Trị. Hiệp thật mừng vui lần đầu tiên gặp lại người thân quen trên xứ lạ, xong lễ về nhà S. và Thi bắt Hiệp báo cáo lí lịch – Sau khi nghe Hiệp kể S. phán : Hiệp, mầy trên răng dưới dế không thân nhân, không năng nợ với già đình tao khuyên mầy nên đi học, vì trường UB bên Connecticut họ giảm credit cho bọn mình gần 2 năm- Có chút học thì may ra cuộc sống có nhiều cơ hội tốt đẹp hơn. Hiệp thì mù mờ và nghe cũng ham, nghĩ S. qua trước thì chắc rành hơn – Cộng thêm với Lê Thi người đồng huơng nói thêm vô ,thế là 2 bạn naỳ quyết định mua vé máy bay một chiều (one-way ticket) để tống Hiệp đi về miền Đông cho khoỉ nợ đời-
Lê Thi Nguyễn-Hoàng đả có tổ ấm nhưng chưa có mái nhà riêng để goi là Home-sweet-Home cũng duí vaò tay Hiệp 50 đồng để chia xẻ với đồng môn Nguyễn-Hoàng qua sau đến muộn- Hôm nay nhân chuyện naỳ Cám Ơn tình đồng môn Nguyen Hoàng Quảng Tri -Lê Thi- cầu chúc bạn những ngaỳ nghi Lễ tràn đầy niềm vui
Hai tuần sau Hiệp lại phải khăn gói lên đường đi New York
Sơn đang học tại University of Bridgeport (UB) nên S. liên lạc với Sơn và bàn giao Hiệp cho Sơn.Thế là Hiệp phải ghi chép lại những lời dặn của Sơn – đi làm sao! đến làm sao! khi máy bay đáp xuống phi Trường New York. Vì chưa rành Tiếng Anh nên Hiệp ghi chép kỹ càng và lo sợ là nếu mình lạc thì tiền bạc đâu mà sống và nghe nói NY thì rất nguy hiểm. Những lời căn dặn của Sơn, Hiệp ghi sâu vào đầu vì đó là Kim chỉ nam để khỏi lạc- ngôn ngử nói không ai hiểu, dùng tay nhiều hơn miệng – Không có ai để nhờ – chỉ còn điểm tựa duy nhất là Sơn ,hứa sẽ đón Hiệp nhưng nếu làm không đúng trong lời chỉ dẫn mà lạc đêm nay thì không biết đi về mô. Xuống phi trường nhớ lấy hành lý của mình, đừng để mất không có aó quần để mặc ở đây lạnh lắm và mất là tốn tiền đấy, nghe đến tốn tiền là Hiệp sợ lắm vì tài sản trong túi Hiệp chỉ có vài trăm
. Phi cơ hạ cánh phi trường Kennedy 2 giờ sáng, từ trên cao nhìn xuống NY vớí muôn trùng ánh đèn rực rỡ và rộng lớn của NY càng làm cho Hiệp thêm lo âu không biết mình có gặp đuợc Sơn đêm nay hay không? Lời dặn đừng quên hành lý của thằng bạn là thừa, Hiệp có hành lý gì đâu mà mất chỉ có cái xách tay thì lo nắm chặt.
Hiệp tìm đuờng ra khỏi terminal của phi trường-Nhớ lời Sơn dặn ra khỏi terminal thì nhớ đón Limousine để về Connecticut. Buớc ra khỏi terminal của phi trường Hiệp thấy mấy chiec limousine đang đậu đón kháck Hiệp rất mừng vì đúng như lời Sơn dặn , Hiệp nghĩ thầm cám ơn bạn bè lo cho mình chu đáo . Hiệp kêu Limousine là môt trong những chiếc chay tới ngay- và ngưòi tài xế vội vàng nhaỷ xuống và mở cửa xe cho Hiệp –
![]() Hiệp bước vào trong xe thấy không có ai cả- ghế ngồi thì to lớn bằng da láng bóng , sang trọng , sach sẽ và kế bên chổ ngồi có tủ lanh nhỏ với vaì chai ruợu bên trên – phía trước mặt chổ ngồi có Tivi, Hiệp nghĩ sao mà NY sang thế, đi xe mà cũng có rượu bia cho khách hàng, sau khi vaò chổ lái xe anh tài bắt đâu hỏi
How are you today Sir?
( *Hôm nay Ông có khỏe không* ?)
Hiep noí: I am fine Thank you
(*Tôi khỏe. Cám Ơn Ông*)
Hiệp nghĩ trong đầu sao Tài xế NY lịch sự thế anh Tài xế hỏi tiếp
Where do you want to go tonight Sir?
(*Ông muốn đi đâu tối nay*)
Hiep nói: Fairfield Connecticut
Tai xế nói: 300 bucks (300 tì)
Hiep nghĩ English mình loại siêu, trung hoc Pháp Văn do Thầy Ngân , Thầy Gioang ,Cô Thanh dạy đã không còn môt chữ, mà có còn thì đâu dùng được cho người Mẽo, Còn English sinh ngữ phụ thì do Cô Tâm Thạnh dạy , đâu có vô chữ naò vì cô đẹp gái , làm sao những thằng học trò tạp trung tư tuởng được để mà học ,thiệt là tai hại khi học Anh Ngữ để sinh tồn với cô giáo đẹp, còn khi ở đất Phi thì cô giaó dạy tiếng Anh vì biết Hiệp chưa có gia đình cô giáo trẻ muốn đi Mỹ cùng với Hiep nhưng học trò sợ nên trốn học, không sợ sao đuoc khi chưa biết cuộc sống của mình ra sao trên đất lạ. Nên tiếng Anh của Hiệp phải noí là không có gì cả (nothing)
Hiệp hỏi lại:
Excuse me sir?!
Tài xế nói chầm chậm – Three hundred dollars *(ba trăm đồng*)
Hiệp nói : I don’t have enough money (*Tôi không đủ tiền*)
Tài xế nói: How about 200 (*200 cũng được*)
Hiệp nói: I don’t have money ( *Tôi không có tiền*)
Tài xế nói: How much do you want? (*Anh muốn bao nhiêu*?)
Hiệp nói: Eight dollars *(Tám đồng*)
Tài xế nói: 8 dollars! Are you kidding me? (*Tám đồng! – Anh nói đùa với tôi hả*? )
Hiệp nói: My friend told me the cost for Limousine service is only 8 dollars from here to Fairfield, Connecticut (*Bạn tôi nói giá xe chỉ 8 đồng từ đây về Fairfield,* *Connecticut*)
Người tài xe khi ấy mới * Ngộ* ra, và giải thích chầm chậm với Hiệp là có môt chổ cuả xe bus được goi là Limousine Bus – Và ông ta sẽ chỉ cho Hiệp – Tài xế hỏi Hiệp đến từ nước naò – Hiệp trả lời Vietnam, người tỵ nạn. Tai xế bảo Hiệp cứ ngồi trong xe và lái xe đưa Hiệp đến chổ trạm xe Limousine Bus cách chỗ đó khỏang 200 mét
Hiệp rời xe, xin lổi vì Hiệp không hiểu và cám ơn anh tài xế Limousine ấy. Khi rời mà còn nghe loáng thoáng không biết có đúng không , anh tài xế noí với đồng bạn là *I thought he was one rich person from Hongkong but in fact, he was a refugee without money*( Tôi nghĩ anh ta là một công tử nhà giàu Hongkong nhưng thực tế anh ta người ty nạn nghèo tả tơi )
Hiệp Khổ
|