CON DÊ CỦA ÔNG SEGUIN
Tác giả: Alphonse Daudet
Bản dịch văn xuôi: Hà Kỳ Lam
Chuyển thành văn vần: (Tony (Nguyễn) Tường)

Ông Seguin không mấy diễm phúc
về những con dê mình đã nuôi.
Ông đã mất tất cả chúng rồi
cùng trường hợp giống nhau như một:
những buổi sáng bầu trời trong suốt,
chúng bứt dây lên núi dạo chơi
sói khi không được dịp no mồi.
Những vuốt ve ân cần của chủ,
những nguy cơ của bầy sói dữ,
không đủ sức níu giữ chúng đâu.
Dường như bản tính nó từ lâu,
những con này chỉ thích độc lập,
thích tự do, giá nào bất chấp.
Ông Seguin chẳng hiểu dê mình,
nên ông đã vô cùng ngạc nhiên:
– Thế là hỏng. Con nào cũng thế.
Thôi từ nay khỏi dê với dễ.
Tuy nói vậy, nhưng chưa dễ đâu,
sáu con trước mất chưa bao lâu,
ông quyết định mua con thứ bảy;
nhưng lần này ông suy nghĩ lại,
chọn lựa một con dê còn non
để nó quên cuộc sống nhà ông.
– Ồ, anh Gringoire nghe tôi nhé,
con dê lần này rất đẹp đẽ.
Đôi mắt nó trông thật dịu dàng;
đẹp đẽ nhất là bộ râu cằm,
trông chẳng khác thầy cai, thầy đội;
móng bốn chân đen màu bóng chói;
sừng có vằn; bộ áo trắng tinh
làm thành chiếc áo khoác lên mình.
Nó chẳng khác con dê kiều nữ,
nàng Esméralda, bạn nhớ chứ?
Hơn nữa, nó ngoan và dễ thương,
mỗi lần vắt bầu sữa đang cương,
nó đứng yên, không hề động đậy,
không thọc chân vào thùng sữa ấy.
Một con dê hết chỗ nào chê.
Mảnh đất ông Seguin gần kề,
chung quanh trồng táo gai bao bọc.
Ông buộc con dê vào cây cọc,
cắm ngay chỗ đẹp nhất khu vườn,
chỉ thỉnh thoảng ông ra trông chừng,
vì đã có sợi dây dài lắm.
Con dê sẵn đây nhiều cỏ gặm,
dáng chừng như nó thấy hài lòng,
điều đó rất thích đối với ông:
– Cuối cùng có con này vừa ý.
Ông đã lầm vì nhìn lại kỹ,
con dê của ông biết buồn rồi.
Lần nọ, nhìn lên núi một hồi
nó tự nhủ, “Giá như được sống
trên rừng núi thiên nhiên lồng lộng
hẳn phải là thích thú biết bao!
Đời sẽ ra sung sướng thế nào
được nhảy nhót vui cùng cây cỏ
không có sợi dây đeo trầy cổ!
Cuộc sống mải quẩn quanh nơi này
chỉ hợp với bò trâu nuôi bầy.
Họ nhà dê phải là cõi khác>
cảnh bao la khung trời khoảng khoát.
Kể từ đó cỏ cây quanh bên
đã trở thành nhạt nhẽo buồn tênh.
Nỗi muộn phiền tự nhiên ngự xuống;
con dê ngày một thêm gầy ốm,
bầu sữa tươi cứ thế cạn dần.
Ai thấy vậy chẳng khỏi phân vân
cảnh con dê sợi dây tròng cổ
tối ngày chỉ loanh quanh một chỗ,
đầu quay về rặng núi trên kia,>
mũi phồng to, miệng réo “mê mê”
trông rầu rĩ không sao tả hết.
Ông Seguin rõ ràng nhận biết
có điều gì khác lạ xảy ra,
nhưng không biết khác lạ gì là…
Một buổi sáng ông vắt xong sữa,
con dê nói không còn nhịn nữa:
– Ông Seguin ơi, đây quá buồn,
hãy cho tôi lên núi ở luôn.
Ông Seguin vô cùng sửng sốt,
chiếc bình sữa trên tay rơi tuột,
ông nói, “Ối hỡi trời đất ơi!
Đến phiên con này giở chứng rồi!”
Đoạn ông dùng giọng ôn tồn nói:
– Này Blanquette, ta thật tình hỏi.
Bộ con muốn lìa bỏ ta à?
Và Blanquette trả lời ông ta:
– Đúng như vậy, kính thưa ông chủ.
– Phải chăng cỏ nơi đây không đủ?
– Ồ, không phải vậy đâu, thưa ông.
– Con muốn dây dài hơn phải không?
Có lẽ sợi dây này ngắn quá.
– Đừng nhọc công, ông Seguin ạ.
– Vậy con cần gì, ta làm cho?
– Con muốn được sống đời tự do
trên núi kia, ông Seguin ạ.
– Vậy e nguy hiểm cho con quá,
con há chẳng biết con sói sao.
Nó đến, con chống cự cách nào?
– Thưa ông, con dùng sừng đánh nó.
– Cặp sừng con chỉ là đồ bỏ,
chọc cười thêm lũ sói mà thôi.
Nó đã xơi sáu con dê rồi,
kể cả con cặp sừng rất khỏe.
Con Renaude là con dê mẹ
năm ngoái con đã biết là ai
mạnh hơn cả các cậu dê trai.
Nó quần nhau suốt đêm với sói…
đến sáng thành mồi cho lũ đói.
– Thật tội cho chị Renaude tôi,
nhưng cứ cho tôi vào núi thôi.
– Chúa ơi! Chẳng lẽ phần số vậy,
các dê tôi đều chết cách ấy…
Con này rồi cũng bị sói ăn…
nhưng với con, ta phải cản ngăn.
Đề phòng ngày con bứt dây buộc,
từ nay, ta bỏ vô chuồng nhốt.
Nói xong, ông bỏ dê vào chuồng,
đóng hai lớp cửa nhốt dê trong.
Nhưng rủi thay, ông quên cửa sổ,
vừa quay lưng con dê nhảy sổ
và dần theo hướng núi đi ra…
Bạn đang cười đó hả, Gringoire?
Tôi biết thế nào bạn cũng sẽ
đứng về phía con dê, đúng lẽ,
chống lại ông chủ Seguin mà.
Nhưng để xem lát nữa thôi à
liệu còn cười được không nữa nhé.
Khi nàng dê trắng từng bước nhẹ
lần đâu tiên đến được núi rừng
thì mọi vật ngây ngất vui mừng.
Hàng tùng già suốt đời chưa thấy
một sinh vật xinh đẹp như vậy.
Tất cả đứng chiêm ngưỡng dung nhan,
nghinh tiếp nàng như một nữ hoàng.
Rồi khi ngang qua những cây lật
chúng rạp cả người nghiêng sát đất
vuốt ve nàng mỗi bước chân qua.
Những sắc vàng trắng đỏ muôn hoa
tỏa hương thơm theo nàng dọc lối.
Cả núi rừng tưng bừng mở hội.
Bạn thử suy nghĩ xem, Gringoire,
bây giờ con dê của chúng ta
có phải quá sung sướng không chứ!
Không còn cây cọc, sợi dây nữa;
không ai cấm nó nhảy tung tăng;
cỏ khắp rừng thỏa sức tìm ăn.
Chính ở đó có nhiều cỏ lạ;>
cỏ cao đến sừng dê, bạn ạ!
Và cỏ thật tuyệt! Cỏ mịn màng,
thơm ngon, đủ loại tới hàng ngàn.
Hương vị khác xa vườn ông chủ,
nghĩ thêm buồn cười khu vườn cũ.
Còn phải nói tới hoa nữa cơ!
Những cánh hoa chuông lớn xanh lơ,
những lóng hoa ngón tay đỏ thắm,
có đủ loại hoa tha hồ ngắm;
một rừng hoa mọc dại tràn đầy
chất nhựa thơm ngọt dịu ngà say.
Con dê trắng nằm lăn ra đó,
bụng no say nhìn trời chổng vó,
dọc theo triền dốc nhẹ hàng lăn,
cành lá khô rạp dưới lưng nàng.
Rồi thình lình đứng phắt người dậy,
thoắt một cái nó tung mình chạy
khi qua bụi rậm, khi đỉnh đồi,
qua khe, qua suối, chạy khắp nơi.
Người ta tưởng như là cả chục
dê ông Seguin đang sạo sục
trong núi kia tìm kiếm thức gì.
Con Blanquette bây giờ khác đi,
nó không còn sợ điều gì cả.
Nó lên nằm trên những phiến đá
phơi mình giữa nắng cho khô lông,
sau khi nhảy qua các suối sông,
nước tung tóe lên người ướt đẫm.
Có một lúc, đến gần vực thẳm,
nó nhìn thoáng xuống dưới, xa xa,
nhà ông Seguin, nó nhận ra,
với hàng cây vây kín khoảng đất.
Nó ràn rụa nước mắt, cười ngất.
Nó nói một mình, “Nhỏ làm sao!
Vậy mà tôi từng bị tống vào.
Ờ, mà sao mình sống được nhỉ?”
Tôi nghiệp cho con dê nhỏ tí.
Thấy mình đang ở trên chỗ cao,
nó tưởng mình to lớn làm sao,
to lớn như thế giới này vậy.
Tóm lại, đó là ngày hiếm thấy,
đối với con dê trắng đẹp xinh
vừa thoát khỏi tay ông Seguin.
Khoảng trưa, đang lang thang đây đó,
khi đến mấy cây nho dại nhỏ
nó đụng đầu bầy mễn đang ăn.
Chị dê áo trắng đã mê lăn.
Các con mễn nhường chị dê mới
cây nho ngon nhất mùa đang tới,
và mấy chàng trai vốn ga lăng
thấy phụ nữ là nhảy lăng xăng.
Gió trời bỗng trở nên dịu mát.
Những ngọn núi chuyển màu tím nhạt.
Chiều đã xuống mau… “Hết ngày rồi!”
Con dê thốt lên; thoáng bồi hồi;
nó ngỡ ngàng, và dừng bước lại.
Dưới kia, các cánh đồng thoai thoải
chìm trong màn khói sương lung linh.
Khoảng vườn sau nhà ông Seguin
mất hút trong sương mù quanh quất,
chỉ thấy làn khói bay phơ phất
từ nóc nhà thỉnh thoảng cuộn lên.
Nó lắng nghe những tiếng xưa quen,
lục lạc treo cổ bầy súc vật
đang trên đường về chung chuồng chật,
và thấy lòng rười rượi nỗi buồn…
Một con chim ưng dang cánh buông
sà thấp xuống lướt tìm tổ cũ.
Con dê rùng mình, một tiếng hú
cất lên từ phía núi xa xa,
“hou! hou! hou!” nghe rợn cả da.
Nó nghĩ ngay đến con chó sói;
đến mối nguy ông Seguin nói;
con vật dại dột suốt cả ngày
không mảy may nghĩ đến điều này.
Cùng lúc, tiếng tù và vang tới
từ phía thung lũng xa bên dưới.
Ông Seguin đang cố công tìm.
“Hou! hou! hou!”… Con sói gào thêm.
Chiếc tù và nghe rất khẩn thiết.
– Trở về thôi! Trở về kẻo chết!
Blanquette đang muốn trở về đây.
Nhưng nhớ lại cái cọc, sợi dây,
hàng dậu bao quanh khu vườn cỏ,
nó không muốn sống lại cảnh đó,
và nó chỉ muốn ở đây thôi.
Chiếc tù và không thổi nữa rồi…
Con dê nghe đằng sau đám lá
tiếng lay động vang lên kỳ lạ.
Nó quay lại, và trong bóng đêm
hai cái tai ngắn dựng đứng lên
và hai con mắt ngời sáng chói…
Đúng đây là một con chó sói.
Con sói nằm im, xù bộ lông,
nhìn con dê trắng vẻ thèm thuồng.
Biết con mồi trong tay đã chắc,
nên nó chẳng vội vàng nhọc xác;
chỉ có điều khi thấy con dê
vừa ngoái đầu nó cười hề hề
cười với giọng vô cùng dữ tợn,
“ha ha, con dê của lão khốn,”
và đưa cái lưỡi to tướng ra,
liếm quanh đôi mép của hắn ta.
Con dê Blanquette thấy tuyệt vọng.
Nó nhớ chuyện Renaud muốn sống,
chiến đấu suốt đêm với ác gian
để đến hôm sau bị sói ăn,
nó tự nhủ thôi thà nộp mạng;
thế rồi nó vội đổi ý hẳn,
hạ thấp đầu, giương cặp sừng lên,
dũng cảm như dê ông Seguin.
Chẳng phải nó nghĩ hạ được sói –
có con dê nào từng hạ nổi –
nhưng nó muốn cầm cự, phản công
thử bằng sức con Renaude không.
Con ác quỷ lao người tới chụp,
cặp sừng con dê múa liên tục.
Ôi, con dê quả thật can trường!
Anh Gringoire, tôi chẳng ngoa đâu,
hơn mười lần con dê húc đầu
làm chó sói phải lùi thở dốc.
Giữa lúc nghỉ hưu chiến phút chốc,
con dê ăn vội ít lá cây,
rồi trở lại vòng chiến kịp ngay.
Cứ như thế, hai bên qua lại
quần thảo suốt đêm không e ngại.
Thỉnh thoảng con dê nhìn sao trời,
trong lòng thầm nhủ, “Cũng được rồi,
miễn ta cầm cự được tới sáng.”
Tinh tú trên trời dần tan loảng.
Hai đối thủ tới tấp xuất đòn,
Blanquette với những cú húc sừng,
và chó sói chuyên dùng cú ngoạm.
Chân trời đã từ từ hừng sáng.
Có tiếng gà gáy giọng khàn khàn
cất lên từ đâu một điền trang.
“Thế là xong,” con vật tội nghiệp
thốt lên, đợi đầu ngày để chết.
Trên mặt đất sóng sượt nó nằm,
trong bộ lông trắng đẹp máu loang…
Lúc bấy giờ con sói chồm tới
bắt đầu ăn thịt con dê mới.
Con dê của ông chủ Seguin.
(Tony (Nguyễn) Tường)

Truyện ngắn
CÂY XƯƠNG RỒNG
(O’ Henry)

Thời gian, điều đáng chú ý nhất,
rằng nó chỉ thuần tương đối thôi.
Phần lớn chuyện hồi tưởng cuộc đời,
theo sự đồng ý chung đa số,
dành cho người đàn ông đau khổ,
đang duyệt lại toàn bộ cuộc tình;
trong lúc tháo chiếc găng tay mình,
nói vậy không có gì quá đáng.
Đó là câu chuyện kể cho bạn.
Traysdale đang đứng cạnh chiếc bàn
trong khu căn hộ người độc thân
Trên bàn đặt một cây xanh nhỏ
trồng trong chiếc chậu đất nung đỏ.
Cây nầy là một loại xương rồng
lá dài trên điểm ít tua long
cứ xoay mãi theo làn gió thoảng
với một động tác rất lãng mạn
như cánh tay vẫy gọi điều gì.
Trysdale và bạn vừa trở về
sau khi cả hai dự lễ cưới
Bạn anh là anh cô dâu mới
đứng bên tủ rượu miệng phàn nàn
vì phải một mình uống rượu khan.
Hai người đang mặc đồ dạ hội.
Vật kỷ niệm gắn trên áo mới
như những ngôi sao chiếu sáng
ra xuyên thủng nét âm u căn nhà.
Cặp găng tay Trysdale vừa gỡ,
một hồi tưởng giày vò trí nhớ.
về những giờ phút mới trải qua.
Mũi anh như còn mùi hương hoa
từ những bó hoa quan khách tặng
chất đầy trong nhà thờ buổi sáng;
tai anh như còn nghe âm vang
tiếng thì thầm trò chuyện hỏi han;
tiếng những quần áo mới sột soạt;
tiếng kéo dài rõ ràng dứt khoát
vị Linh mục buộc đời cô dâu
với người khác vĩnh viễn dài lâu.
Từ thời điểm cuối cùng vô vọng
anh cố giữ thói quen vẫn sống
tìm cho ra giải đáp trong đầu
suy đoán chuyện xuất phát từ đâu
nguyên nhân phải tìm cho bằng được
tại sao đã đưa đến chung cuộc
mình cuối cùng đã để mất nàng.
Điều này thật đau đớn phũ phàng
cái giá mà anh đã phải trả
đơn thuần là do cái bản ngã.
Cái mặt nạ của trò giả vờ,
cái tính kiêu căng mà bây giờ
đã trở thành một mớ giẻ rách.
Anh rùng mình và rồi tự trách,
rằng từ xưa thiên hạ nhìn mình
chỉ là hạng đàn ông bình bình.
Cái thứ giả hình và dối gạt!
Nhưng với riêng nàng thì lại khác!
Nhưng tại sao, tại sao bây giờ….
Khi cô bước đi trong nhà thờ
anh cảm thấy một nỗi đắc thắng
thứ đắc thắng thấp hèn đáng chán
vốn đã nhiều lần nâng đỡ anh.
Anh tự nhủ cô không đi nhanh
là do cô nghĩ về ai khác
chứ không phải người tay đang
khoác mà cô sẽ trao cả cuộc đời.
Nhưng ngay điều an ủi nầy thôi
cũng chỉ kéo dài được phút chốc.
Vì lẽ khi anh thấy cô ngước nhìn
người đàn ông cưới được cô,
anh biết rằng kể từ bây giờ
hình bóng mình bị cô quên hẳn.
Ánh mắt ấy vô cùng đằm thắm
cô đã từng trao anh một lần.
Thật ra sự lừa dối bản thân
đã vỡ vụn không còn chống đỡ.
Nhưng tại sao cuộc tình tan vỡ?
Giữa hai người không có bất hòa,
không có một điều gì xẩy ra.
Cả nghìn lần anh dùng lý trí
để duyệt lại mọi việc thật kỹ
trong những ngày tuyệt vọng cuối cùng
trước khi mọi chuyện đã đóng khung.
Cô luôn khăng khăng muốn ca ngợi
anh là người giỏi nhất thế giới
và anh rất hài lòng việc nầy.
Những gì cô dâng hiến trước đây
thật ngọt ngào và thật khiêm tốn
(anh vẫn tự nhủ thầm trong bụng)
tính trẻ thơ, đầy vẻ tôn thờ
(anh có lần không chút nghi ngờ)
và suy nghĩ cô rất thành thật.
Cô coi anh là người kiệt xuất,
đến mức gần như là siêu nhân
đủ tài năng thể xác, tinh thần,
và anh lắng nghe không thoái thác
như cây cối mọc trong sa mạc
hấp thu lấy những giọt mưa trời
mà không chắc sinh quả tốt tươi.
Lúc chiếc găng cuối cùng vừa tháo,
Trysdale hồi tưởng lại một dạo
tính tự kiêu ngu xuẩn của chàng
đã lên cao tới tuốt cung trăng
– giờ hiểu ra cũng khó thay đổi.
Đấy là chuyện vào một buổi tối
khi anh đưa nàng lên mây xanh
cho nếm sự vĩ đại của anh.
Giờ thì anh đớn đau tê tái
nên không muốn ngồi hồi tưởng lại
vẻ đẹp đầy quyến rủ của nàng
– mái tóc buông thả những lọn vàng,
ánh nhìn trinh nguyên đầy tha thiết,
lời nói dịu dàng nhưng quả quyết.
Cô nói lúc chuyện trò cùng nhau, –
Thuyền trưởng Carruthers lần nào
cũng nói anh là người rất giỏi tiếng
Tây Ban Nha khi anh nói
không khác người bản xứ chút nào.
Một tài năng như thế tại sao
anh đã giấu không cho em biết?
Anh là người tài năng đặc biệt
có thứ gì anh không biết sao?
Carruthers! Tưởng là chàng nào.
Một người thật sự rất ngu dốt.
Có lẽ Trysdale đôi khi thốt
vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha
anh nhặt đâu đó chợt nhớ ra
khi tán dóc trong câu lạc bộ.
Cái anh chàng Carruthers ngố
vốn là người rất ngưỡng mộ
anh chính là kẻ thích đi lanh quanh
ưa những chuyện thổi phồng,
phóng đại rằng anh có bộ óc thông thái,
một sự thông thái thật đáng ngờ.
Nhưng hỡi ôi! Làm sao bây giờ!
Lòng ngưỡng mộ của nàng đã thế!
Đính chính điều này là không dễ
nên anh cứ để cho lan truyền
lời gán ghép mình rất thông minh.
Một lời phản đối, anh không dám,
anh cho phép nàng choàng quanh trán
vòng vương miện giả hiệu thông minh
giỏi tiếng Tây Ban Nha cho mình.
Anh cứ để vòng vương miện ấy
thỏa mãn tính tự kiêu anh
vậy mà không hề cảm thấy
về sau có những gai nhọn đâm buốt đau
sẽ làm đời anh bị xuyên thủng.
Cô vui tươi, thẹn thùng, ấp úng!
Như con chim bị bẫy vào lồng
khi anh cho mọi thứ cô mong.
Anh đã có thể rất tin chắc,
ngay bây giờ vẫn không thắc mắc
rằng cô đã muốn làm vợ anh.
Chỉ có điều cô cứ lanh quanh,
e thẹn, không dám nói điều đó.
Cô nói, “Mai em trả lời rõ.
” và anh, kẻ chiến thắng,
tự tin rằng cô chắc chắn
thuộc về mình đã mỉm cười cho cô thong thả.
Hôm sau, lòng anh như nắng hạ
nôn nóng chờ câu cô trả lời.
Đến trưa, anh mới thấy có người
cô sai đến đặt ngay bệ cửa
cây xương rồng trong chiếc chậu sứ.
Anh nhìn quanh quất thử xem sao
nhưng không thấy có lời nhắn nào,
trừ gốc cây có gắn chiếc thẻ ghi tên loài thực vật,
có lẽ, bằng một thứ ngôn ngữ lạ kỳ.
Anh đã chờ cho đến tận khuya,
không có câu trả lời nào nữa.
Tính tự ái bùng lên như lửa,
và tính phù phiếm bị tổn thương
anh không muốn tìm cô trên đường.
Họ chỉ gặp hai ngày sau đó
trong tiệm ăn không xa con ngỏ.
Vẫn chào hỏi nhau cách bình thương,
nhưng cô nhìn anh chút ngập ngừng,
chút nôn nao pha chút giận dỗi.
Anh khăng khăng chờ nghe cô nói.
Tính phụ nữ nhạy cảm xưa nay,
cô đoán ra ý anh lần này,
và trở nên lạnh như băng tuyết.
Từ đó, họ không còn thân thiết
và họ rời xa nhau dần dần.
Anh đã tự hỏi lại bản thân,
Mình đâu đã làm gì đến nỗi?
Giữa hai người, ai là có lỗi?
Giờ đã trở nên khiêm tốn rồi,
<anh đang đi tìm câu trả lời
giữa những hoang tàn của bản tính
thích tự thổi phồng lên tột đỉnh.
Tiếng người bạn ưa tọc mạch kia
kéo những suy tưởng anh trở về.
– Này Trysdale, có chuyện gì vậy?
Cậu có vẻ đau khổ sao ấy làm như mình phải
chủ rể kia giờ phải làm phù rể,
thay vì! Hãy nhìn vào tớ đây đủ hiểu,
chỉ là món phụ tùng khác hiệu,
về đây từ Nam Mỹ xa xôi
trên chiếc tàu tỏi bốc mùi hôi
và đầy gián để rồi nhắm mắt
làm ngơ sự hy sinh quá đắt
– tớ có thấy nặng nề gì đâu.
Em gái tớ đó,
là cô dâu và từ nay coi như đã mất.
Thôi, uống đi đừng có xụ mặt!
Uống tí gì cậu sẽ bớt buồn.
– Lúc này, tớ không uống, cám ơn.
Anh bạn đến gần bên nói tiếp:
– Rượu cô-nhắc của cậu tồi khiếp.
Ngày nào đó xuống Pun-ta
đi thử mấy thứ ông già Garcia
mang lậu vào cho biết mùi vị.
Bảo đảm cậu sẽ rất vừa ý.
À mà nầy! Gặp nhau ở đây!
Cậu lấy đâu ra cây hoa nầy?
Cây xương rồng loại đặc biệt lắm.
– Tôi nhận được từ một người bạn.
Cậu biết gì về cây hoa nầy?
– Tớ biết rõ nó là loại cây.
chỉ mọc ở những vùng nhiệt đới.
Ở Pun-ta, nếu cậu ghé tới,
tớ chỉ cho cậu hàng trăm cây.
Tên nó ghi trên thẻ nầy đây.
Biết tiếng Tây Ban Nha không vậy?
Trysdale đáp với giọng cười khẩy.
– Đấy là tiếng Tây Ban Nha à?
– Vâng, lá của nó mọc vươn ra
dân bản xứ tưởng tượng rằng
đó là tín hiệu mời gọi của nó.
Họ gọi tên là Ven-to-mam.
nếu dịch ra bằng tiếng Việt Nam có nghĩa,
“Đến cưới em đi nhé!”
Tony Nguyễn New York,
May 09, 2015

(Ngày Tết nhớ tới cha mẹ, tổ tiên)
Rằng ngày xưa có cây táo lớn,
cậu bé thích quanh quẩn hàng ngày.
Trèo lên ngọn hái trái cây,
xuống tàn bóng mát nằm đây ngủ khò.
Cậu và cây chuyện trò, đùa giỡn,
dòng thời gian cứ vẫn lặng trôi.
Và khi đã lớn hơn rồi,
cậu không còn thích đùa chơi như từng.
Một lần cậu đến cùng cây táo
nghe giọng buồn ảo não cây mời:
“Sao không ở lại đùa chơi?”
Cậu rằng, “Tôi đã qua thời trẻ con,
ở cùng táo không còn thích lắm.
Tôi cần tiền mua sắm đồ chơi.”
Táo rằng, “Xin hái trái tôi,
bán đi cậu có tiền rồi sẽ mua.”
Cậu bé cuối mùa nhặt trụi trái,
hăm hở đi chẳng ngoái lại nhìn.
Cây buồn chỉ biết lặng thinh.
Một lần nọ, cậu thình lình ghé thăm,
táo mừng sau bao năm ngóng đợi,
“Nào đã về, mau tới đùa chơi!”
Cậu rằng, “Tôi lớn tuổi rồi,
chỉ cần nhà cửa nghỉ ngơi tháng ngày.”
“Nhà cửa không may đây chẳng có,
nhưng nhánh, cành nhiều đó, cần gì
làm nhà, cậu cứ việc chặt đi!”
Cậu bé mừng rỡ tức thì xách dao,
chặt tất cả nhánh cao, cành thấp,
rồi ra đi hấp tấp, vội vàng.
Lòng táo sung sướng nhẹ nhàng.
Cậu trai từ đó nhiều năm không về.
Táo trơ trọi não nề thân lão.
Mùa hạ kia bỗng cậu ghé qua,
táo vui quên cả tuổi già,
“Vào đây đùa giỡn với ta một lần!”
Cậu đáp, “Tôi không cần chuyện đó,
tôi phải đi nơi nọ, chỗ kia.
Có thuyền không, hãy cho đi?”
Táo rằng, “Tôi chẳng còn gì ngoài thân.
Cậu đóng thuyền, nếu cần gỗ ván,
xẻ thân tôi chắc chắn đủ thuyền.”
Cậu trai chặt hạ cây liền,
đóng thuyền xuôi ngược mấy miền rong chơi.
Cuối cùng khi rã rời thân xác,
cậu quay về tuổi tác già nua.
Cây rằng, “Tôi hết như xưa,
muốn mời ăn trái bây giờ cũng không.”
Cậu đáp, “Răng chiếc long, chiếc rụng,
nếu ăn, tôi cũng chẳng cách nào.”
Cây rằng, “Mời cậu trèo cao,
thân tôi nay cũng còn đâu nữa mà.”
Cậu đáp, “Tôi tuổi già, sức kiệt,
nay trèo cây cũng hết muốn rồi.”
Cây rằng, “Còn rễ cây thôi,
sức lực tôi đã khác hồi thuở xưa.”
Cậu đáp, “Tôi bây giờ chỉ ước
có một nơi để được nằm yên.
Bao năm vất vả kiếm tiền
chỉ làm mỏi mệt, ưu phiền tấm thân.
Rễ Cây thôi, chỉ cần có vậy.
Tốt lắm rồi, chỗ ấy nghỉ ngơi.”
Cây rằng, “Vậy nghỉ cùng tôi!”
Cậu trai nằm xuống, cây cười lệ rưng.
—
Chuyện này cho từng người đấy nhé.
Cây táo là cha mẹ chúng ta.
Khi vừa lên một, lên ba,
chúng ta thích có mẹ cha chơi cùng.
Lúc khôn lớn “đủ lông, đủ cánh”
ta bỏ rơi cô quạnh mặc thân.
Chỉ khi có việc gì cần,
hay gặp rắc rối ta lần đến thăm.
Bất kể là gì chăng đi nữa,
họ cũng luôn niềm nỡ đón chào,
cho ta mọi thứ, miễn sao
ta được hạnh phúc họ nào tiếc chi.
Bạn có thể nghĩ suy, trách móc
cậu bé trong chuyện đọc trên đây
phũ phàng bội bạc với cây,
nhưng đó là cách nhiều người quanh ta
đang xử với mẹ cha mình vậy.
Nếu bạn nghĩ điều ấy là sai,
bạn không sống như cậu trai,
thì cứ việc nổ pháo tay tự mừng.
Kể từ nay, nói chung bạn nhé
nhớ quan tâm cha mẹ mình hơn.
Không riêng ngày Tết, đầu xuân,
đừng để cha mẹ cô đơn đợi chờ.
Cha mẹ mất, bàn thờ tưởng nhớ,
linh hồn đang sống ở cõi thiêng.
Cầu xin Thiên Chúa cao trên,
đoái thương cha mẹ tổ tiên của mình.
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
NHƯ MỘT ĐÓA HỒNG
– Mừng Lễ Valentine

Lúc anh nhìn vào đôi mắt em
Anh thấy một thiên thần ẩn dạng
Được Thiên Chúa trên cao ban tặng
Để anh yêu say đắm ngất ngây.
Và khi ôm em trong vòng tay
Anh sẽ thấy từ đây mãi mãi
Cho đến hết tháng năm còn lại
Anh sẽ luôn phải giữ em gần.
Và giờ anh đã thấy con đường
Đưa anh thoát cô đơn lẻ bước
Và anh đã có em đi trước
Anh đồng hành nhẹ bớt hành trang.
Em xem anh như hoa hồng vàng
Em cho anh không gian lớn dậy
Em chiếu tình yêu cho anh thấy
Và cho anh thở khí trong lành.
Em mở toang cánh cửa đời anh
Dẫn anh vào thế giới lạ mới
Em cho anh sức mạnh đi tới
Cũng giống như một hoa hồng vàng.
Và khi hy vọng ngỡ tiêu tan
Em cho anh sức mạnh bước tiếp
Mỗi khi nhìn em anh đã biết
Em là sức mạnh cho cuộc tình.
Anh nghe như em nói thầm bên
Những lời anh bao ngày mong đợi
Về cách nào em sẽ tìm tới
Xua tan trong anh nỗi nhớ thương.
Và giờ anh đã thấy con đường
Đưa anh thoát cô đơn lẻ bước
Và anh đã có em đi trước
Anh đồng hành nhẹ bớt hành trang.
Em xem anh như hoa hồng vàng
Em cho anh không gian lớn dậy
Em chiếu tình yêu cho anh thấy
Và cho anh thở khí trong lành.
Em mở toang cánh cửa đời anh
Dẫn anh vào thế giới lạ mới
Em cho anh sức mạnh đi tới
Cũng giống như một hoa hồng vàng.
Và dẫu qua năm tháng thời gian
Tình yêu chúng mình không thay đổi
Em đối mặt sấm giông ập tới
Khi mặt trời chuyển qua mưa giông
Cũng giống như một bông hoa hồng.
Em xem anh như hoa hồng vàng.
Em cho anh không gian lớn dậy
Em chiếu tình yêu cho anh thấy
Và cho anh thở khí trong lành.
Em mở toang cánh cửa đời anh
Dẫn anh vào thế giới lạ mới
Em cho anh sức mạnh đi tới
Cũng giống như một hoa hồng vàng.
Em cho anh sức mạnh hiên ngang
Đứng ngửng cao đầu trên trái đất
Như một hoa hồng vàng đẹp nhất.
New York City
Valentine’s Day
Feb 14, 2016
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
Hoa hồng vàng tượng trưng cho tình bạn vô tư và thân thiết. Người gửi hoa hồng vàng khẳng định tình cảm trực tiếp từ trái tim mình, không chút hoài nghi. Một biểu tượng lý tưởng của tình bạn chân thật, hoa hồng này cũng thể hiện niềm vui và thỏa thích mà không có bất kỳ ẩn ý tiêu cực nào. Tình yêu thời Platon cũng được thể hiện thông qua những bông hồng vàng.
______________
LIKE A ROSE
And as I look into your eyes
I see an angel in disguise
Sent from God above for me to love
To hold and idolize
And as I hold your body near
I’ll see this month through to a year
And then forever on till life is gone
I’ll keep your loving near
And now I’ve finally found my way
To lead me down this lonely road
All I have to do is follow you
To lighten up my load
You treat me like a rose
You give me room to grow
You shone the light of love on me
And gave me air so I can breathe
You open doors that close
In a world where anything goes
You give me strength so I stand tall
Just like a rose
And when I feel like hope is gone
You give me strength to carry on
Each time I look at you there’s something new
To keep our loving strong
I hear you whisper in my ear
All of the words I long to hear
Of how you’ll always be here next to me
To wipe away my tears
And now I’ve finally found my way
To lead me down this lonely road
All I have to do is follow you
To lighten off my load
You treat me like a rose
You give me room to grow
You shone the light of love on me
And gave me air so I can breathe
You open doors that close
In a world where anything goes
You give me strength so I stand tall
Just like a rose
And though the seasons change
Our love remains the same
You face the thunder
When the sunshine turns to rain
Just like a rose
You treat me like a rose
You give me room to grow
You shone the light of love on me
And gave me air so I can breathe
You open doors that close
In a world where anything goes
You give me strength so I stand tall
Just like a rose
You give me strength so I stand tall
Within this bed of earth


Những Dòng Chữ Đầu Xuân
~ William Wordsworth ~
Tôi đã nghe hàng nghìn nốt nhạc
Hoà điệu bài thánh thoát gần đây,
Khi ngả lưng dưới một lùm cây,
Tâm trạng ngọt ngào lúc ý nghĩ
Mang một nỗi buồn trong tâm trí.
Với công trình Thiên nhiên tuyệt mỹ
Cùng linh hồn chạy suốt trong tôi;
Trái tim nầy nhuốm buồn khi nghĩ
Con người đã làm gì con người?
Những búi hoa anh thảo xinh tươi,
Cây dừa cạn sắc ngời tím nhạt;
Và tôi tin chúng chỉ biết cười
Tận hưởng thở làn hơi dịu ngát.
Những chú chim nhảy bay linh hoạt
Ai biết chúng đang nghĩ suy gì,
Nhưng qua những bước chân thanh thoát
Có lẽ niềm vui lắm diệu kỳ.
Những nhánh cây xoè như cánh quạt,
Đón gió về thổi mát ngày đêm;
Và tôi nghĩ mình nên dứt khoát
Phải làm gì cuộc sống vui thêm.
Nếu niềm tin nầy được trao gởi,
Nếu Thiên nhiên nhiệm mầu ý gợi,
Lý do gì tôi oán trách đời
Con người đã làm gì con người?
(Tony (Nguyễn) Tường) dịch
The USA, Feb 26, 2021
____________________________
Lines Written in Early Spring
I heard a thousand blended notes,
While in a grove I sat reclined,
In that sweet mood when pleasant thoughts
Bring sad thoughts to the mind.
To her fair works did Nature link
The human soul that through me ran;
And much it grieved my heart to think
What man has made of man?
Through primrose tufts, in that green bower,
The periwinkle trailed its wreaths;
And ’tis my faith that every flower
Enjoys the air it breathes.
The birds around me hopped and played,
Their thoughts I cannot measure:—
But the least motion which they made
It seemed a thrill of pleasure.
The budding twigs spread out their fan,
To catch the breezy air;
And I must think, do all I can,
That there was pleasure there.
If this belief from heaven be sent,
If such be Nature’s holy plan,
Have I not reason to lament
What man has made of man?
|