![]()
Cô láng giềng Nói như nhà thơ Nguyễn Bính “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi”. Hai đứa chưa một lần hẹn ước chỉ thi thoảng trao đổi việc học hành hoặc tặng nhau những lá hoa khô ép vào sách. Có một lần nhìn hai đứa làm bài, mẹ nàng đă nói trước mặt H. and TT: “Sau nầy khôn lớn tao sẽ gả con TT cho mi”. TT ngượng ngùng còn H bối rối bỏ về nhà nghe tim mình loạn nhịp.
Ngày H rời quê hương để hát bài Biệt kinh ky:“Người thư sinh ấy đã xếp bút nghiện giã từ trường yêu…”, H qua nhà TT nói lời tạm biệt cùng hai chị em . TT nhìn H không nói một câu nào dù chỉ là một lời cầu chúc may mắn. H tự hỏi khi mình bước ra không biết nàng có dõi mắt trông theo??? Đó là chút tình cô láng giềng của H,và H đã mang theo nó trong quảng thời gian rèn luyện trên Cao nguyên LangBian.Cuộc chiến kết thúc . Đời của H. trôi nổi theo cơn lốc thời cuộc. H. có trở lại quê hương với thời gian tù đày nhưng không một lần nào biết tin cô láng giềng- Em đã về đâu theo cơn binh biến?
Rồi định mệnh đưa đẩy H. trôi dạt qua Mỹ… Trong cuộc sống tha phương và cô độc, khi có chút thời gian rãnh H cho trí óc tìm về ngày xưa với hy vọng mong manh cô láng giềng vẫn còn nguyên vẹn như thuở ban đầu qua cơn bão tố- Nhưng không có gì còn nguyên vẹn sau cơn bão lửa tháng tư buồn Nghe phong thanh em đã có gia đình và theo chồng lập nghiệp ở xứ Quảng xa xôi.
H và nàng đã nghìn trùng xa cách – Thời gian qua, H. cũng lập gia đình như một điều tất yếu nhưng có những khi trong một không gian trầm lắng đưa H. về lại những kỉ niệm của thời thơ ấu, H. lại nghĩ về cô láng giềng không biết giờ nầy cuộc sống của nàng ra sao?- Cầu mong cho nàng nhiều may mắn và hạnh phúc .Hơn mười năm trước có một lần gởi chút quà về cho nàng qua người thân nhưng không biết nàng còn nghĩ gì về người anh hàng xóm? Chiều nay, một buổi chiều ngày đầu xuân. Nơi H. ở trời cao, gió lộng, hoa nở ngát hương nhưng lòng H. lại xao xuyến mông lung khi HT. ở Lâm Dồng cho biết cô láng giềng năm xưa vẫn không quên *Cậu H.* năm nào – Cầu cho em hạnh phúc. Trong H vẫn “Còn một chút gì để nhớ để thương” First Saturday of 2015 Spring – Bellevue- WA
—————————————————————————– “My Sweet Neighbor” Like the poet Nguyen Binh once said, “Her House Is Near My Own” The two of us never had a chance to go on a date, rather occasionally spoke about school work and exchange flowers to press into our books. There was this one time where while we were doing our homework, her mother said in front of the both of us: “ When you get older, I wish for her to be married to you” She blushed and I, feeling embarrassed, ran home to let my pulse calm down. It was the day before I left my hometown. I went to her house to say my final goodbyes to her and her sister. She looked at me not saying anything at all. As I walked away, I ask myself if her eyes kept looking at me or not. This image is one of the few moments I kept with me during my time training at the Langbian Plateau. When the war ended, I hope to head back and visit her but never got the chance to. And I never got to see if she was still alive or not. Afterwards, I had left to the USA. The first few years were very difficult and any free time I had, I dreamed about returning to our childhood. I was very homesick at the time and hoping that she was still alive but had not yet married. Alas, it was all but a dream. I had received a news from my family back in Vietnam that my sweet neighbor got married and now lived in QN. Having a family now, I sometimes ask myself how she lives now. I hope that she is having a good and happy life. 10 years ago, I sent a small gift to her. Yet, I do not know what she thinks about her neighbor from the past. Tonight, the first evening of spring. Under the calm blue sky and the blooming of the tulips and daffodils in my garden. Yet, my heart doesn’t beat the same way anymore when HT from Lam Dong told me that my sweet neighbor still has not forgotten about me. I wish her the best and hopes she has a good life. 40 years later and everything is now a memory. Translated by my son (Francis Tran)
===================================================
Chiếc áo trắng
![]() Những ngày cuối Thu đặc biệt vào những cuối tuần của đầu tháng 12 .Thời gian như ngừng lại để mọi người trang hoàng nhà cửa với những ánh đèn điện và mở lòng với tha nhân để chào đón mùa Giáng Sinh và năm mới sắp đến . H. lục lạo lại trong những ngăn tủ xem có gì giá trị thì đem đến Nhà Thờ để Hội Từ Thiện họ phân phối đến những ai cần ,H. bắt gặp lại chiếc áo trắng cũ mà H. phải bỏ quên trong góc tủ
Kỷ niệm xưa lại về
Tôi quen TT. vì nàng là người tình của Tuấn người em thân thiết của H. Thỉnh thoảng cuối tuần Tuấn rủ H. đến nhà nàng để được mẹ nàng nấu cơm cho ăn ,có lẽ thằng bạn đi thăm em một mình thì run nên muốn H đi cùng – H. thì nghèo vì còn đi học, không thân nhân nên nghe đâu có cơm Vietnam không tốn tiền là đi liền –
Gia đình TT. đến Mỹ trong vòng hơn một năm – theo diện di dân – Gia đình sống tại Sàigòn trước khi qua Mỹ- Người mẹ và ba cô con gái ,Đặc biệt ba chị em có tên bắt đầu là T– . Ba chị em khá xinh nhưng lòng H. không chút vấn vương gì, vì biết thân phận mình chưa có đủ tiền để nuôi thân đâu dám mơ chuyên lứa đôi, dù tuổi đời đã qua khỏi 30 .Cuối tuần được bữa ăn ngon thuần túy Việt trong vùng hiem người Việt là thấy hạnh phúc rồi. Cô thứ hai có cảm tình với H. nhưng* tim tôi băng giá tự bao giờ* nên một năm sau thì được tin cô lấy chồng . Tuấn có dự đám cưới hay không tôi không hỏi nhưng riêng H thì không được biết chỉ nghe TT nói lại sau đó. Ba năm tiếp theo thỉnh thoảng cùng Tuấn đến thăm hai chị em và người Mẹ .Có nhiều ky niệm với gia đình TT ,tất cả đều xem H. như một người thân trong gia đình
Nhưng thời gian đâu cho H. rong chơi mãi, H.cũng liều *nhắm mắt bán thân* từ bỏ miền Đông Bắc Mỹ để tìm cho mình một mái ấm gia đình . Buổi chia tay TT tặng H. chiếc áo trắng . Ngày H. lên* xe bông* từ bỏ kiếp sống rong chơi , Tuấn bay qua để làm chứng trước mặt Cha Ph. ký giấy xác nhận lời thề chung một lối về của H.với người bạn đời là sự thật, trong bữa cơm đoàn tụ cùng Tuấn tại Seattle. H. cũng khoe với bạn đời * Nhà Tôi * chiếc áo trắng TT tặng
Nhưng ai đâu ngờ- H. nghĩ rằng sẽ trở lại miền Đông Bắc để chung vui cùng TT và Tuấn . 5 năm sau H. nhận thiệp cưới của Tuấn . Đọc thiệp hồng của bạn mới biết tình xưa của Tuấn chẳng còn .Trên đường về NY dự đám cưới của Tuần cuối tuần , thứ năm H ghé Washington DC thăm lại TT , cuộc gặp gỡ rất thân tình và khá buồn. TT tâm sự mọi việc kể từ ngày H. rời xa miền Đông Bắc . Khi ấy H. mới biết TT đã tốt nghiệp kỹ sư điện và đang làm cho FAA ( Federal Aviation Administration ) va TT cũng cho H. biết là sẽ lấy chồng – chồng làm cho AT-T Telecom . H. cũng gặp lại cô chị vẫn còn độc thân . Hai chị em ở trong căn nhà mới khá đẹp. Trước khi chia tay TT nhờ H. chuyển lời chúc Tuấn hạnh phúc . Có chụp chung một tấm hình chia tay
Lên New York dự đám cưới của Tuấn thật là vui vì gặp lại bạn bè thuở hàn vi xưa . H. không kể chuyện H gặp TT, cũng không chuyển lời chúc TT cho Tuấn .Sau đám cưới của Tuấn có lẽ ai cũng bận rộn với cuộc sống riêng của mình .Để các bạn quên chuyện ngày xua, vui vẻ với duyên mới H. không liên lạc với Tuấn và TT . H. mất liên lạc với TT .Chỉ còn nhớ đến TT mỗi khi mặc chiếc áo TT tặng
. Nhưng một ngày nọ khi H. lấy chiếc áo trắng TT cho , mặc để đi Lễ Chúa Nhật cùng gia đình thì được nghe .* Sao Anh thích mặc chiếc áo TT cho vậy.* H nghĩ vì sự khác biệt văn hóa Trung Bắc và tránh những cải vã không đáng có nên từ đó H. xếp gấp lại và cất vào trong góc kín . Cách đây hơn một năm H. có nhờ bạn thân ở gần nhà làm cho FAA tìm TT, nhưng bạn L. *suy bụng ta ra bụng người* không tin lời H. (nghĩ TT tình xưa gì của H.)nên chẳng tìm. H. có nhờ C. bạn đồng hương QuangTri cũng làm cho FAA ở tiểu bang xa ,. Không biết C.có tìm hay không ?. Chỉ cho biết không có TT trong FAA – Có lẽ TT. không còn làm hay đã thay tên đổi họ sau khi lấy chồng – vì một lời trách của* Nhà Tôi* mà chiếc áo phải cất rồi quên hẳn , hôm nay tình cờ * gặp* lại các bạn được biết câu chuyện đời xưa của H. –
Trong không khí của những ngày cuối năm 2017 Chuyện ngày xưa chỉ còn là kỷ niệm .H. vẫn mong gặp lại TT và Gia đình .Cảm ơn những ân tình đã dành cho H. có những bữa cơm gia đình ấm cúng trong những tháng ngày tha hương đơn côi trên vùng đất lạ.
From: ‘H. Tran’ via Khai Tâm <k-haitam@googlegroups.com>
|