![]() ============================================================================ Corona Virus: Tiểu bang Tây Úc, nơi tôi ở thì đợt sau cùng vừa rồi, bắt mọi người cách ly 6 ngày. Kết quả là không có ai bị lây nhiễm thêm cả. Nước Úc cũng có thể qua đợt thứ hai của nạn dịch Corona virus. Người ta cho rằng những chuyên gia về Virus, vốn tốt nghiệp từ những đại học danh tiếng trên thế giới bao gồm cả những tiến sĩ chuyên khảo cứu về di truyền phân tử dịch từ Harvard University. Họ đủ thông minh để nghĩ ra và tách rời một nhánh hóa học, để thiếu đi một atom, do đó sẽ truyền dịch dễ dàng mà nếu như thế lại có thể tự sinh sản ra một dòng khác của vi khuẩn. Nếu không kịp thời ngăn chận thì vô phương có những vaccine chủng ngừa. Vì thế nạn dịch có cơ hội lan rộng từ lục địa này sang lục địa khác. Mục đích? Có thể mục đích là giảm bớt dân số của loài người. Nếu các bạn đã từng đi du lịch qua Bắc Kinh, chắc chắn bạn đã thấy sự ô nhiễm thế nào. Khi bạn đang ngồi ở xe bus vận chuyển, họ sẽ dặn bạn không được mở cửa ra. Tất cả không khí đều được điều hòa bằng máy và filter; Nếu bạn nhìn ra những xe chạy đồng chiều với bạn thì bạn sẽ thấy những xe này, toàn là xe hơi mắc tiền nhưng đều bị phủ lên một lớp bụi, như bụi sắt, rất dễ nhận thấy dễ dàng. Đó là chưa kể nguồn nhiễm của các con sông, thậm chí ngay cả nguồn nước ngầm dưới mặt đất. Tất cả đều bị ô nhiễm trầm trọng. Kỹ nghệ hóa phải trả một cái giá khủng khiếp trong tương lai cho con người Trung Quốc. Điển hình hơn hết là bạn được dẫn đi tới một cảnh chợ trời ở tại thành phố như thành phố Thượng Hải, bạn sẽ thấy, chỉ có một ngã tư thôi, người nhiều đến độ, bạn bè đi chung với nhau cũng phải sợ hãi vì sợ lạc nhau. Người ơi là người, đông vô số kể. Ôi, đất nước người ta nó như vậy! Thế à? Vậy bạn thử về một thành phố hiền hòa như Qui Nhơn, Ngã 3 Diêu Trì hay con đường đi từ Pleiku đến Kontum thử xem. Đất làm ruộng làm rẫy, biến mất, bây giờ toàn là nhà, và tên đường mới, cảnh tượng mới. Tấp nập. Khoa học về y tế, làm cho con người sống lâu hơn, thọ hơn có nghĩa là con người sinh sản với cấp số mà chết không kịp bắt con số cân bằng. Nhiều con muỗi cũng không còn chỗ sinh sản, nhiều con thú không còn chỗ để sống. Thực phẩm, ô nhiễm và tranh sống càng lúc càng phải quyết liệt. Nạn dịch sẽ giải quyết dân số thế giới loài người dùm chúng ta! Có phải đó là tiền đề của một project? nếu thế thì đây là project sẽ lớn hơn bạn tưởng tượng.
Chuyện Kháo: Tôi có một người bạn cùng trường khi còn bé. Mấy năm trước, cũng thường gởi tiền cho nhưng không liên lạc. Năm này, lại gởi nhờ người chuyển cho họ và sẵn hỏi thăm gia đình, người bạn này ra sao. Lâu quá không nghe tin tức gia đình bạn, cứ tưởng rồi ai cũng sống được, vươn lên được. Ai dè! Trong thành viên gia đình ai cũng sống lâu, nhưng nhiều người trong gia đình bị tâm thần thê thảm quá chừng. Miền Tây ngày xưa vốn là miền dễ vươn lên nhất. Khi tôi xuống Năm Căn vào năm 1979, tôi còn muốn tìm cách ở lại để lập nghiệp. Lập nghiệp lúc bấy giờ có thể là làm giáo viên dạy chữ, hay theo ai làm mía, làm cá. Cơ hội để vượt biên rất cao. Những người bấy giờ tôi gặp, bây giờ có rất nhiều đã sang định cư ở bên này. Thậm chí người mà tôi thân thiết nhất hơn cả mấy đứa em ruột lại là thằng Út hiện đang có một business chở người đi bắt cua cá ở Cairns, tiểu bang Queensland. Quê nó ở Năm Căn, tôi với Út thường xuyên liên lạc, gần như hằng tuần. Bắt được con cá lớn cũng chụp gởi cho thấy. Người bạn tôi tên là Kiệt tham dự phục quốc, bị đổ bể, Kiệt lưu lạc tới tận Năm Căn, U Minh Hạ, U Minh Thượng, vậy mà không nhận ra, cơ hội tìm cách vượt thoát, mà lại về đầu thú. Uổng quá! Gia đình của Kiệt Hương, người bạn của tôi thật khổ hơn tôi có thể nghĩ ra. Thế mới ngẫm ra là làm người cũng chẳng sướng gì. Hàng xóm gần tôi ở, từ từ mọi người đều đi hết. Còn lại ông bên cạnh nhà và tôi trong khu vực này. Khi mất ông Dominic khi trả lời, sau này có muốn trở lại kiếp con người không? Ông lắc đầu và nói, cuộc đời con người chả có gì là vui là sung sướng cả, chỉ nội việc kiếm sống cũng vất vả lắm rồi. Quả như thế, khi ông mất hai đứa con trai của ông, chuyển trương mục của bố sang, rồi chia nhau xài, không nói cho bà Dominic biết. Bà Dominic túng tiền trả bills, nên đi đến ngân hàng nơi ông Dominic thường đến và làm y hệt ông Dominic làm, là đưa hai ngón tay lên trần nhà, cười toe toét và nói “Bang, bang bang – I need money” (bang – bang bang tôi cần tiền) thế là bà Dominic cũng làm y hệt như ông nhưng không cười. Nhân viên ngân hàng, thắc mắc hỏi, thì bà nói chồng tôi thường làm như vậy là có tiền nên tôi cũng làm thế. Sau khi hỏi tên tuổi, thì biết ông đã mất. Họ đòi hỏi có giấy chứng nhận đã chết. Chuyện này mới lòi ra việc hai đứa con trai tự chuyển tiền sang chương mục của mình, làm mà giấu diếm mẹ. Bà nghe theo lời những ông bà người Ý khác, để luật sư làm việc, không nói gì cho mấy đứa con biết. Luật sư gởi lá thơ bắt buộc phải trả lại số tiền đã lấy trong vòng 60 ngày hay ở tù. Thế là bán xe mới, bán nhà, hai anh em dòng họ Mafia thuộc đảo Siscily tan tành. Thế rồi, hai đứa con trai mới nói cho mẹ biết, không có tiền trả án phí, chắc phải ở tù quá! Bà Dominic bấy giờ mới nói “Tao biết cả rồi, nhưng không sao, tao trả án phí cho”. Hai đứa con hiểu được, điên tiết đòi giết mẹ, thì bà gọi Cảnh sát, cấm hai đứa con không được hẻo lánh tới nhà trong vòng 200 mét. Thế là 3 gia đình tan nát. Nay bà Dominic đã vào Viện Dưỡng Lão, nhà bán để trừ vào chi phí của Viện nuôi bà. Tôi đến thăm hai lần, bà chẳng nhớ gì cả, vì bị chích thuốc an thần, vì mấy người già luôn luôn lải nhải câu “I wanna go home, I wanna go home” Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà. Choác cho một phát vào mông đít là “em hiền như ma-seour, nói năng chi cũng thừa” ngay lập tức. Hai đứa con trai, hận mẹ đến nỗi không muốn về nhà để lấy những kỷ niệm của gia đình. Thế cho nên như trong tác phẩm Katherina của Leo Tolstoy mở đầu tác phẩm nói: “Sung sướng của con người ai cũng giống nhau, nhưng nỗi khổ thì ai cũng có hoàn cảnh khổ riêng” Tôi cũng phát giác mình thỉnh thoảng cũng bị tâm thần, lải nhải một mình những câu nói, những thứ chả ra đâu vào đâu. Cũng may tôi ý thức được, để khỏi thành thói quen. Bà mẹ của Kiệt, đã 84 tuổi, xem ra vẫn còn sáng suốt. Sống lâu, xem ra để chứng kiến cảnh “Thương hải biến vi Tang điền” (Biển xanh biến thành ruộng dâu). Bà đau khổ nhìn mà không ai có thể giúp ai được cả. Sống lâu thành ra, nhìn mấy con bị tâm thần lại là hình phạt. Bên xứ Úc, Mỹ, Pháp con người sống như Ngô Tuấn Kiệt nói trong YouTube là “xã hội Tây phương là thầy của Cộng sản” vì thuế khóa rất cao. Thuế liên bang, thuế tiểu bang, thuế hàng hóa, rồi mới đến tay người tiêu thụ. Như tại Việt Nam thời điểm này, giá thịt heo, tính ra là có 11 dollars, nhưng bên Úc giá thịt heo là $22/kg. Giá thịt bò ngon lên tới $40/Kg. Người hưu, tiền hưu nhiều thì không được tiền trợ cấp khác như những người nghèo, thế là sống cũng giống nhau y hệt. “Làm theo năng xuất, hưởng theo nhu cầu” đó là ước ao của người Cộng Sản. Khi đi làm việc, lương của các xếp lớn trong department hơn nhau từng bậc $50 chưa trừ thuế. Hơn nhau chừng $200 mỗi hai tuần là cách biệt nhau đến 4 bậc, nhiều lắm. Mình là cà dỉn trong department, giống như các gia đình người Việt Nam khác, giúp nhau được thì phải là do chắt chiu, dành dụm mà thôi. Một gia đình sang định cư đất nước mới. Mua nhà, vợ chồng trì chiết, bảo nhau dành được chừng $5000 mỗi năm là thuộc loại, giỏi làm việc, khéo ăn khéo vén, cứ thế đến 15 năm, ném vào tiền nhà, thì mới trả hết căn nhà đang ở. Bấy giờ căn nhà lại phải sửa chữa, cộng thêm chi phí cho con cái ăn học thành tài, kì cạch thêm 15 năm nữa. Thế 30 năm đi qua khung cửa cái vèo. Đấy là hai vợ chồng gắn bó nhau đấy, còn nếu không thì như nước trôi qua cầu, trôi luôn cả con mèo chết dập dình trong con rạch nhỏ, chờ nước lớn kéo ra sông lớn luôn. Như thằng Út, nói với cô vợ cũ khi bảo lãnh qua là “má em cho em qua đây đi lấy chồng, hay cho em qua làm đĩ vậy em?” Bao nhiêu, vợ lén tom góp gởi về cho bố mẹ bên Việt Nam, cho đến lúc cơm không lành, canh không ngọt lòi ra, vợ rút tỉa như đảng viên tham nhũng, xây nhà biệt phủ ở Saigon còn chồng xài như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh. Banh xác, “big-bang”! Tiền cao, nhưng đắt đỏ hơn nhiều cho nên bên Mỹ, bên Pháp, có rất nhiều người Việt ra ngoài đường ở. Vô gia cư, vô nghề nghiệp. Được qua Mỹ, qua Pháp, quen tật chỉ ăn nhậu, zô zô, nói gì cũng cho cố vào. Nhậu riết rồi, lười làm việc, mất khả năng làm việc. Được bảo lãnh qua, sau một thời gian, mãi rồi người thân yêu mấy cũng cãi lộn nảy lửa, tới một lúc chia tay, họ sang tiểu bang khác lập nghiệp lại từ đầu. Mùa này đang mùa lạnh, lại bị Covid. Giới thiện nguyện đưa lên YouTube mặt báo, nhiều người Việt sống ngoài đường. Họ lấy cái thùng giấy, làm cái gối, còn thân mình thì chui vào túi ngủ để ấm. Tuyết rơi lạnh lẽo, vô nghề nghiệp, vác đồ đạc đi ra ngoài đường, mà chờ đợi bố thí thức ăn, đó là cái khổ của những người bạc phúc. So sánh cho dễ hiểu thì như ở Việt Nam, bố mẹ thấy con lên Saigon thì cứ đinh ninh rằng sau 16, 17 năm, chắc chắn có vợ con, phải có nhà cửa. Bèn viết thơ kể lể rằng vụ mùa năm nay vì ảnh hưởng bão, chắc nhà chết đói và ngọt nhạt nhắn xin giúp. Đâu có biết con mình cũng te tua, vật lộn với khói xe, với bụi mịt mù và tiền thuê nhà mỗi tháng đâu. Nhận được tin nhắn của bố mẹ quê nhà. Người nhận, người mong ai cũng muốn tâm thần cả. Có lần lang thang đầu đường xó chợ, tôi gặp một anh chàng, ăn mặc quần áo khá sang, nhưng xốc xếch, anh ta bị điên, luôn luôn đưa tay lên cao rồi nói “Tây, tây, tây” Không biết anh chàng muốn nói gì. Binh bài Xập Xám Chướng, mình cù lủ ba Đầm, dương liền tay, dè đâu gặp ngay cù lủ 3 Tây, thua hết sản nghiệp chăng? À! Hay là qua Tây, thì cho dù bị câm, bị điếc. Nghe không hiểu, nói không được, hễ mà qua Tây thì cũng sẽ bảnh hơn ngay chăng? Chả hiểu! Bên này ai cũng phải phấn đấu, ngày đi làm, đêm miệt mài từng trang giấy, từng giờ một, suốt cả đời trên 30 năm. Chắt chiu cả lòng yêu thương gởi về, chứ có đâu như lá vàng rụng như lá vào mùa Thu đâu. “Ôi! chí vẫn còn mong tiến bước, nhưng sức e không kham nổi đoạn đường” lời bài Chiêu Hồn tử sĩ, có câu như thế. Bạn chúng ta, đàn anh chúng ta, đàn em thân thiết một thời của mình nhiều người thống khổ quá chừng. Nghe tin người bạn, trong lòng chùng xuống, cũng còn mong giúp được nhưng e sức từ nay không kham nổi gánh nặng nữa. Tự thấy trong lòng buồn vô hạn, chỉ muốn ra phía sau vườn, đưa ngón tay lên chỉ trỏ ngọn cây “Tây, tây, tây!”; “Hù mẻ! Tây, tây tây!” cho nó nguôi. Các bác có bao giờ bị tâm thần như tôi không nhỉ?
Cheers, TrantuanngocK28
========================================================================= Một nhạc phẩm của Huỳnh TiếnChúng ta lại nói chuyện kháo nhé. Nghe Nhạc của Bác Tiến: Đời thế hệ mình khổ quá chừng. Tâm hồn càng nhạy cảm bao nhiêu thì niềm đau lại hơn bấy nhiêu. Nghe nhạc Bác Tiến sáng tác và hát “Khúc Chiều Rừng” tôi xót cho tụi mình quá. Cho dù bây giờ, chúng ta giàu bao nhiêu cũng không vất được cái khổ thiếu thời. Bây giờ chúng ta không còn ham cái lợi trước mắt nữa rồi, gặp con cái cũng chẳng muốn tranh dành nói, rồi cũng tự chế không tham cái gì không phải của mình, cũng không ham thể diện nữa, lại càng không tham hư vinh, và tệ hại hơn nữa, là có cho hưởng thụ thì cũng không còn nhiệt tình nữa. Tuần lễ vừa rồi, cả Tây Úc bị cách ly, chỉ có 4 hạng người được bước ra khỏi nhà: Nhân viên y tế, Cảnh Sát, Đi chợ mua thực phẩm, và nhân viên làm sạch. Vừa hết 6 ngày cách ly, thì tôi ra khỏi nhà, đi vào thành phố chính của tiểu bang. Tôi tự nghĩ, mình hãy thưởng cho mình một ly café ngon và ngồi thung dung như một người lịch lãm không phải lo cơm, áo, gạo tiền nữa. Thế rồi, thưa các bác, tôi bước vào cửa tiệm chọn loại café, Cappuccino, flat white hay Black coffee?? Tôi lại nhìn giá và ngay lập tức tôi so sánh một nơi khác, cách xa hơn 250 mét đi bộ, vừa tập thể thao mà lại tiết kiệm được hơn nửa giá. Thế là tôi bước đi! Khi uống tròn một ngụm café tôi thấy ngon và khoan khoái, vì gần nơi này cách đây vài tháng gần chỗ tôi làm việc cả 30 năm mà. Khi đến ngụm thứ hai, thì chỉ khoảnh khắc của “sát na” của nhà Phật nổi lên như trào sóng. Tôi tự nguyền rủa tôi, đến nỗi mà nửa ly café còn lại trở nên vô vị. “Cái đồ hà tiện!” “Cái đồ cho hưởng mà cũng không biết hưởng!”, “cái thằng bốc cứt trộn xà lách”. Sao kỳ cục, bây giờ niềm vui cho ai một cái gì đó, thì thấy hân hoan không chút tiếc rẻ, còn tự cho mình thì lại không dám. Đó là tệ hại nhất. cái tự hà tiện cho mình, mà rộng rãi với người khác, nó ăn trong máu rồi. Con bà nó! Tôi nghe kể chuyện lại Thành K29, rủ em của Hải Sâm, treo cờ vàng Ba Sọc đỏ, ở một nơi nào đó trong Thành Nội. Có lẽ cũng chẳng ai biết được nhưng chiều hôm đó, lúc kéo một lá cờ nữa ra, thì xui khiến cái thằng du kích nó thấy. Thế là bị bắt một đám con nít mới lớn mà Thành hiên ngang nhận tội hết. Vào tù, bị đánh đập tơi tả, đánh mấy ngày cho đến chết, ThànhK29 về báo mộng cho mẹ mang xác con về. bà mẹ tất tả vượt bao xa để vào xin xác thì bị từ chối! Khóc suốt đêm đợi sáng để về, thì cai tù lại hối hả đi ra cho phép bà vào lấy xác. Thành K29 về trong giấc mộng chỉ thằng cai tù, mắng “mi đã giết tau mà còn không cho mẹ tau vào lấy xác, phải không?” Có kiếp sau không nhỉ? Có phải chúng mình đã làm cái quái quỷ gì đó ở kiếp trước, nên bây giờ ăn sơn hào hải vị cũng không thấy ngon miệng bằng về nhà ăn chao với cọng rau lang luộc sau vườn? Nhậu một mình “Một beer, một trứng, vài phụng rang; mình ta độc ẩm cũng rền ran” Tôi thương bác Tiến quá chừng. Con lạy mấy bố, hãy tự thưởng đi, mà này! Con bà nó! Tôi cũng sẽ tự phải thưởng tôi thôi. “mẹ mày đâu, đưa cho ông nải chuối; hồi đó trong tù ông thèm chuối” Trung Tướng Dư Quốc Đống Chuyện có thật chưa ai viết ra về ông Tướng Nhảy Dù này. Ông mất vào ngày 22 tháng 4, năm 2008. Lễ tang được tổ chức ngày 3 Tháng 5 tại nhà thờ First United Methodist Church, Huntington Beach. Hưởng thọ 76 tuổi. Lúc còn sống, có lần bịnh quá, ông được một ông cựu Tiểu Đoàn Trưởng, cùng chung binh chủng đón và đưa đi chữa bịnh châm cứu. Trên đường đi xa xôi, nên ghé tới một tiệm tàu. Dặn ông thầy cứ đứng đây, tôi vào mua nhanh ra liền nghen. Khi đứng xếp hàng trả tiền, lại gặp một anh lính nhảy dù tới chào và hỏi:
Vứt cả thức ăn, ông cựu Tiểu Đoàn Trưởng này nhảy vội ra khỏi cửa shop tới chỗ đậu xe. Thì ra ông Tướng được dặn đứng đây nên đang lòng vòng quanh xe. Lại chuyện nữa, ông đến nơi châm cứu được biết là trứ danh, mà thầy châm cứu[i] lại cũng là cưụ lính “Ta, chiến binh sư đoàn nhảy dù”. Được biết ông Tướng đến, thầy châm cứu vội vã tươi cười ra đón, và nói:
Sẵn đó, ông thầy thuốc còn nói với ông, hãy nói chuyện với một bịnh nhân, người này cũng là lính nhảy dù đó. Ông Tướng quay đầu dặn, nhưng “đừng làm ầm ĩ, đừng để cho ai biết qua là ai nghen em”. Thế là câu chuyện rôm rả vang lên, chỉ sau có vài câu chào hỏi:
Một tiếng trôi qua, bịnh nhân đang chờ đợi cũng phải lắng nghe những câu chuyện hào hùng. “Địch chết ba, quân ta chết hết!”
Tới đây thì câu chuyện chuyển hướng. Đã đen bây giờ ông Tướng thành xạm! Ráng ngồi một chút nữa, ông đứng dậy, đi từng bước hướng về toilet nhưng lại đi thẳng đến thầy châm cứu.
Chốn trà dư tửu hậu, câu chuyện kể nhau nghe ai cũng cười sặc rượu. Là người khí phách và tự trọng, trước khi nhắm mắt ông dặn dò, là đừng làm gì rình rang và cũng xin đừng phủ cờ. “Mình làm tướng bại trận, phải bỏ lính mà đi, sống bao năm thì lòng đau như cắt bấy nhiêu năm. Vinh gì mà phủ cờ. Thà rằng chết ngoài chiến trường thì đó mới là danh dự, phần Qua thì xin các em thôi đừng phủ cờ cho Qua.” Mọi người trong đám ma, cảm động mà tiễn biệt ông đi trong êm ả, nhẹ nhàng trong niềm luyến tiếc cho một vị tướng đầy khí phách và lòng tự trọng. Mà thực ra cũng có một vài người trong chúng ta cũng hành xử như thế.
Regards, TrantuanngocK28
========================================================================================== Spend, spend and spendTin Corona Cập nhật tại Australia: CoronaVirus: Đã bắt đầu có vaccine dùng trong nước Úc ngày hôm nay. Chuyện Kháo: Mấy bác có ai còn đi làm không? Tôi quyết định và đã nghỉ hưu, để làm những việc gì mình thích nhất mà trong cuộc đời mình chưa có thì giờ làm. Khi nghỉ tháng 2 năm 2020 thì tháng 3 phải bỏ vé đi chơi, từ du thuyền ở các đảo Thái Bình Dương cho đến về Việt Nam ngao du một chuyến. Thế rồi, vợ lại tiếp tục đi làm, các bác ạ! Sáng nào cũng phải thức sớm hơn, pha café, nướng bánh mì, xẻ đôi ra, rồi bỏ cá xấy khô vào! Hễ hôm nào lo coi tin tức hay dậy trễ thì phải để cá bên ngoài. Thì cứ như rằng, cãi nhau “Đã bảo nhét vào, mà cứ để bên ngoài, khó chịu quá!” Mấy bác gái của nhà mấy bác có bắt mấy bác nhét vào, trước khi đi làm không? Khổ thân tôi quá chừng.
Hứa hẹn: Lúc này tôi theo tôi thì không dám ước hẹn hay hứa hẹn gì cả các bác ạ! Như có lần nói là: Người đời ăn mừng Lục tuần, Thất tuần là vì tới tuổi này, sống được tuần nào, hay tuần tới. Không như thời 40, 50 thường tính Niên, như câu nói “chằng hay niên kỷ của chàng bao nhiêu?”. Ý nàng hầu khen Binh bộ Thượng thư Nguyễn Công Trứ là chàng còn trẻ đấy. Thời đó thì kế hoạch ngũ niên, là dữ dằn lắm. Thế nào cũng đạt được thôi vì sống còn hoạch định theo năm. Qua tuổi tròm trèm hơn 70, đi đến 80 thì người ta ăn mừng Bát Nhật. Tức sống ngày nào hay ngày nấy. Đến tuổi 90 thì con cháu tổ chức ăn mừng ăn mừng Cửu Thời. Sống giờ nào hay giờ nấy. Trong chúng ta đã có nhiều người qua Thất thập rồi. Cho một vỉ kẹo xanh cũng không dám nói “năm sau ly dị rồi rước em qua ở với qua nghen, Qua đón em ở phi trường bằng xe xe chạy điện (Xe lửa) xuống một trạm mình uống café ở Mc Donald cho biết, rồi mình đi xe Mercedes (Xe bus) về nhà. Qua có hai thằng lái xe, kín miệng lắm. Yên tâm, nhà mình ở thì của Housing, chính phủ! Qua chằng phải lo quét sơn hay tỉa cây chi cả. Yên tâm em nhé! Thời năm 1960 có film “Tarzan Đại Náo Nữu Ước” phải đi tìm cho được một nửa kia của đời mình. Thời nay, tháng 12, 2020 có người nào ở New York về Việt Nam để tìm hai nửa không kìa? Hỏi để mà học hỏi, chắc phải modify câu của Tarzan “Qua là Tarzan, vào rừng gặp trâu, qua cũng húc, gặp bò qua cũng chơi, vậy em quen qua facebook thì tâm hồn qua thổn thức vì Messenger, chứng tỏ qua thương em hơn trâu và bò nữa!” Già rồi, vác ba lô tác chiến số 6 mỗi ngày thì chết đâu chết phức cho dzồi! Năm 2021, Bumpy year: Năm nay là năm nhiều nhà kinh tế học đã nói là sẽ là năm “bumpy year” khó khăn lắm đấy. – Dịch: dịch khắp nơi, con virus không phải là sinh vật mà chỉ là phân tử có màng nhầy, có khả năng sống trong không khí, cả 24 tiếng. Lại có khả năng tự chuyển hóa thành virus chủng loại khác. Như gần đây đã thành UK virus. – Đói kém: đói kém khắp nơi, mùa màng thất bại vì thời tiết bất thường. Những tảng băng ở Bắc cực và Nam cực đã tan chảy nhanh hơn dự đoán (tin 27.01.2021) – Chiến tranh từ nước này sang nước khác. Trong gia đình, con dâu với mẹ chồng, thậm chí từ cha con với nhau. Hàng xóm với nhau, phải kín cổng cao tường. Ngày hôm nay lần đầu tiên thấy Tập Cận Bình lên tiếng hãy cộng tác, thỏa hiệp thương mãi mà tránh chiến tranh lạnh. Cả hệ thống dây chuyền của xe Đức bị đình trệ, vì thiếu con main chip. Đó chỉ là một tip rất nhỏ của tảng băng trong tin tức ngày hôm nay. – Thiên tai khắp nơi: Xoáy lốc, động đất, cháy rừng, lụt lội và đất trùi chôn sống người. – Thất bại Điều hành quản trị: Các nước nổi tiếng văn minh tân tiến nhất, hung dữ với dân bậc nhất cũng phải bắt đầu phải đánh nhau với dân của họ. Thậm chí trở nên bất lực nhiều phen. Thuế khóa trở nên áp đặt nặng. Một small business phải trả thuế Liên bang, thuế Tiểu bang, thuế nghiệp đoàn, và thuế bảo hiểm.
Hình chụp lại từ The Weekend Australian, Jan 9-10, 2021, page 28. Spend, Spend and Spend: Thôi thế thì thế này nhé các bác. Có câu chuyện từ năm 1961, tại Yorkshire, cô Vivian Asprey có chồng là Keith Nicholson thắng 3 triệu 362 ngàn 480 pound (tiền vào thời điểm 2019). Ông chồng cho phép bà vợ đi phố tiêu trong một tuần. Vì xuất thân từ giới lao động nên nàng tiêu rất ít. Keith cười vào nói tuần sau hãy “spend, spend and spend”. Vài lần bị chỉnh bởi Keith như thế cô Vivian trở nên tiêu xài rất giỏi. Giỏi tiêu đến nỗi mà sau này thành bản nhạc “Spend, Spend and Spend. Cô Vivian sống cực kỳ xa hoa một thời gian, và lấy 5 đời chồng, sau khi Keith chết vì tai nạn xe hơi. Các bác thử thời vận xem, biết đâu trong anh em mình lại có người làm được bản nhạc “Hãy Phí Đi Em”
Regards, TrantuanngocK28 =================================================================================== Thơ cho bằng hữu, 16 Sept 2020, 1 of 2Tin Corona Cập nhật tại Australia: Tình hình tại nước Úc đã trở nên yên ổn, chỉ có tiểu bang Victoria, mà thủ phủ là Melbourne vẫn còn những người lây nhiễm và ngày hôm qua là ngày không có người nào chết. Con số được gọi là “amazing”. Các tiểu bang khác hầu như đã được chận đứng. Đặc biệt về kinh tế, chỉ có thể phục hồi khi các tiểu bang mở cửa biên giới phòng dịch. Hiện nay mọi người đều chú trọng tới Melbourne. Tuần rồi, thêm 1600 nhân viên của hãng hàng không Qantas bị sa thải vì lỗ lã. Con số nặng nhất suốt cả 100 năm qua. Những người đi làm, vẫn tạm thời được nghỉ mà vẫn hưởng trợ cấp của chính phủ, thiên hạ rủ nhau mua xe 4WD, lái xe đi dã ngoại, cắm trại. Các dịch vụ phục vụ hàng quán bị giảm thiểu hoặc đóng cửa, không có dấu hiệu phục hồi. Như các nhà khoa học đã tiên liệu, cơn dịch này sẽ kéo dài dài, các nước chậm tiến, ở chen chúc như các nước Nam Mỹ sẽ còn vật lộn với con virus. Chắc chắn dân số thế giới sẽ giảm đáng kể trong những năm tới. Nói chuyện kháo: Vụ cháy rừng năm nay tại Tây Mỹ, làm chấn động cả thế giới. Cái gì xảy ra cho ông Mỹ, từ bầu cử Tổng thống đến thiên tai như bão lụt, hỏa hoạn làm như trường trực trên truyền hình của mọi nhà ở các nước khác. Xin chia buồn đến các bác và gia đình. Trong những năm tới, vết nứt địa dư chạy dọc theo bờ biển của tiểu bang California sẽ trở thành “big disaster” với động đất và sóng thần. Do đó, những vụ thử bom nguyên tử của bất cứ nước nào cũng đều tác động đến môi trường ở những nơi này. “Run, run, run, Forrest Gump, run!” Các bác ở Westminster, Los Angeles, San Francisco có tính chạy đi Houston hay đâu không? Hay là thôi, tới tuổi này này rồi còn chạy đâu nữa, cho đời mỏi mệt? Người thì zô zô thêm vài lon beers, người thì za za ngoài nghĩa địa. Thì cũng chạy thôi, ai cũng thầy chạy cả! Nhưng mà cũng lạ các bác nhỉ? Đã đến thời kỳ mà như kinh thánh nói rằng ngày ta trở lại sẽ có 5 biến cố sẽ xảy ra, các bác có còn nhớ không nhỉ:
Thằng cu cái nhỡ đâu rồi, ra đây cho ông hỏi một tí! Chả thấy tụi nó đâu, thì ra tụi nó lớn hết rồi, thành danh thành phận hay cà dỉn thì cũng đã bay nhảy ra khỏi tổ từ lâu, phải không các bác? Nhớ đến ngày nào, bố cho con đi học võ Tae Kwon Do, cũng hy vọng rằng con sẽ học xong chút căn bản, thế rồi bố xuất thân từ chỗ “không có gì không làm được với người sinh viên Võ Bị Đà Lạt” thì sẽ truyền cho con chút nghề “múa may quay cuồng”. Bố chở con đến nơi học võ, nằm ngoài xe đọc sách, đến chừng nghe trong hội trường tiếng cười rộn rã vang lên quá chừng thì mở cửa xe, đi vào bên trong coi. Thì ra thấy con trai mình, thằng Anpha, ốm như que củi, đang song đấu với một con bé mập mạp đang là trọng tâm của những tiếng cười nắc nẻ. Cứ mỗi lần con bé vặn mình để đá thì thằng con trai mình lại đưa mông đít cho nó đá. Cứ thế, liên tục. Đều đặn, rất đều đặn tiếng cười rộn rã từng đợt theo từng cú đá. Thấy con bị đá tơi bời mà bố đau dùm quá chừng, chở hai đứa con về mà không nói gì, cho đến khi đường thẳng xe chạy bon bon, mới hỏi nhỏ nhẹ là tại sao con không đỡ mà con lại cứ đưa đít cho con bé mập địt đó, nó đá? Anpha, nó trả lời “Cái đít nhiều thịt như thế mà còn đau quá chừng, nếu lấy tay khẳng khiu này mà đỡ thì gãy tay làm sao?” À! Thì ra thế. Mấy ngày hôm sau, con gái mình làm cách nào để được song đấu với con bé mập kia. Chả cần đợi đến “xì dách” hay “xì giàng” gì, tấp luôn. Tay thụi chân phang, con bé mập khóc ré lên chỉ tay về con gái mình nói “nó không chịu song đấu mà nó chỉ hít thôi..” Thế là sự nghiệp võ nghiệp của hai anh em nhà nó, chỉ vừa hết đai trắng lên đai vàng là hết. Lambda, trả thù cho anh trai, thế cũng xong. Võ với viếc gì, bà Lambda chỉ phang thôi. Thỉnh thoảng cả nhà vẫn nhắc lại cười với nhau, còn kể lại là con bé mập khóc nói “You, mà biết song đấu thì tôi sẽ đá mày chết”, thế là chưa dạy bài học này, lại phải dạy bài học khác. Tiếng Việt “tôi, bác” thì phải đi cặp, với “anh, chị, em” đi với nhau, còn “mày, tao” thì sẽ đi cặp với nhau”. “Bác” thì cũng đi cặp với “tôi”, là người Việt Nam không dùng “Bác” và lại xưng “tao” bao giờ. Nghe nghịch nhĩ lắm! Gọi mãi, “thằng cu cái nhỡ đâu ra đâu cho tao hỏi nhờ một tí!” vẫn chẳng ai ra mặt, mới biết mình đã già rồi, phải không các bác?
Regards, TrantuanngocK28 =============================================================================== Thơ cho bạn 17-Aug-2020Chào các bác, Cũng như những lá thư gởi bạn tháng trước, hôm nay cũng sẽ cập nhật tin tức Coronavirus tại Australia và sau đó chúng ta nói chuyện kháo về Macao với cây cầu dài nhât thế giới, bằng hữu và quan điểm chính trị của những tay ký giả nặng ký về cái nhìn của họ giữa hai người Tổng Thống Trump và Joe Biden. Tin Corona Cập nhật tại Australia: CoronaVirus ca đầu tiên phát giác tại Australia từ cuối tháng Giêng 2020, cho đến nay tại con số người chết vì dịch virus Tàu này đã lên đến 396 người, tính tới ngày 17-Aug-2020. Con số này nhỏ chút xíu so với thế giới và nước Mỹ phải không bạn? nhưng đừng quên dân số của cả Châu Úc chỉ có hơn 26.8 triệu trong một lục địa rộng lớn đến suýt soát gần 3 triệu miles square, hay là 5 179 976 Km². Lớn hơn đến 15.6 lần nước Viet Nam. Con số người chết này làm cả nước Úc phải e dè. Trong tuần này bộc phát đợt hai. Thình lình tiểu bang Victoria, thủ phủ là Melbourne, số ca lây nhiễm lên đến 274 người trong vòng một ngày. Các tiểu bang vẫn còn đóng cửa, không có chuyến bay nhưng cho phép chuyển vận hàng hóa. Một điều lạ là cho đến bây giờ, sự lây nhiễm vẫn trong vòng hoài nghi cho rằng chúng ta vẫn chưa biết hết, tại sao những người không tiếp xúc hoặc đi xa bao giờ lại bị lây lan bịnh dịch? Nói chuyện kháo:
Giữa Hong Kong và lục địa Trung Hoa, vào ngày 09/01/2015, Tập Cận Bình đã khánh thành cây cầu dài nhất thế giới, kéo dài từ HongKong sang Macao và đi thẳng tới Trung Hoa lục địa. Vào những năm trước 2015, từ Hong Kong du khách muốn đi thăm Macao thì thường phải đi bằng tàu tốc đỉnh, từ sáng sớm đã được đón đi bằng xe bus xuống bến tàu. May mắn thì sẽ được người hướng dẫn viên nói tiếng Anh, còn không thì phải bám theo một du khách nói và nghe được cả hai thứ tiếng, thông dịch lại và hầu như du khách nào cũng muốn đi để biết địa danh nổi tiếng Macau. Macau có lịch sử trên cả 6000 năm, bắt đầu là những tàu bè của người Thổ Nhĩ Kỳ (Portugese) ghé đến làm mưa làm gió. Nơi đây tàu bè có thể ghé đến nghỉ ngơi, lấy nước ngọt, thực phẩm và đổi chác hàng hóa. Ngay lập tức nơi đây đẻ nhu cầu 3 nhu cầu chính thức: Ẩm thực, Gái gú và Cờ Bạc hút xách. Ba nhu cầu này, đẻ ra vấn nạn về thanh toán, chém giết và dàn xếp. 3 nhu cầu trở nên 4 kỹ nghệ chính thức nổi tiếng thế giới: Casino, Phục vụ, Ẩm thực và An ninh bao gồm cả mặt chìm và mặt nổi. Đến khi người Anh đến qua hòa ước Nam Kinh giữa Trung Hoa và Đế chế Anh 1842 thì người Thổ quay trở lại, chiến tranh lại xảy ra hằng bữa. Các pháo đài súng hãy còn tồn tại. Nhà thờ Công giáo St. Paul, được xây lên vào năm 1602 đến năm 1640 mới hoàn tất, do dòng Chúa Jesuits, bao gồm các giáo sĩ truyền giáo. Nhà thờ cao đến 26 mét, được coi là kỳ quan thứ 7 còn sót lại của thế giới, nay chỉ còn bề mặt của nhà thờ. Hầu như ai cũng phải tới để chiêm ngưỡng 68 bậc gạch xây bằng đá vôi (lam-stone) Nhà thờ được cấu trúc bởi Carlo Spinola, một giáo sĩ truyền giáo gốc Ý. Sau bị đốt cháy bởi người Trung Hoa vào ngày 26 Jan 1835, vì họ cho rằng hình tượng khắc trên nóc nhà thờ của bà Eva đạp lên đầu con rắn cám dỗ, là hình ảnh của người da trắng dẵm lên đầu con rồng, tượng trưng cho Trung Hoa. Mãi đến năm 1990 mới được tu bổ sửa chữa, cho đến năm 1995 mới lại mở cho du khách ghé đến. Để tiêu biểu một màn kiếm tiền của giới Macau, xin kể một màn kiếm tiền. Màn trình diễn cho vào sảnh đường khoảng 15 đến 20 người. Mọi người vào ngồi chung quanh một cái bàn tròn bằng gỗ thô cứng. Mỗi người được chiêu đãi một ly nước tùy theo mình chọn và được dặn dò là đừng để lên mặt bàn trình diễn. Đến lúc trình diễn, thình lình đèn tắt ngúm, từ một góc trên cao, tiếng nhạc phát ra với âm thanh chạy của surround sound, âm thanh đi đến đâu thì ánh đèn màu đủ loại đi đến đó. Khởi động có vẻ nhẹ nhàng nhưng sống động, từ từ dồn dập lên vang dội khắp nơi. Ai cũng mở to mắt và tai nghe, dõi theo tiếng động và âm thanh cho đến cũng từ góc đó, có một cô gái mặc áo choàng màu xanh lộng lẫy, đu sợi dây từ trên cao xuống. Tiếng ổ ròng rọc rít lên, ở tần số mà ai cũng cảm thấy bất an. Khói màu và khói trắng cuồn cuộn phun lên ngay từ cái bàn tròn gỗ, cho đến khi cô gái đeo vương miện, có thân thể tuyệt mỹ, vừa đi vừa múa chung quanh chào mọi người. Cô nhảy theo tiếng nhạc, càng lúc càng khêu gợi. Từng mảnh vải trên thân thể cô được vứt vào trong một cái giỏ bằng mây. Cô cầm một cái roi quất ngựa, quất lên vun vút. Mỗi lần quất trúng mặt bàn là mỗi lần bàn rung chuyển. Khán giả chung quanh bàn dán sát vào lưng ghế, cơ hồ như chẳng ai muốn bị ngọn roi vô tình quất phải. Khi đó có một con khỉ đột từ góc cao cũng đu xuống, tiếng rít ken két từ cái ròng rọc cũng lại vang như xé tai. Khi đáp xuống bàn, làm cái bàn như muốn vỡ lên. Con khỉ đột chính là một gã người Thổ, da ngâm ngâm đen, vạm vỡ đeo mặt nạ dã nhân. Cả hai diễn rất hòa hợp và ăn khớp theo điệu nhạc, tiếng roi. Cả hai vừa múa roi, vừa quần thảo nhau, sau cùng họ làm tình ngay trên bục một cách mãnh liệt theo điệu nhạc dâm dật, đủ loại thế kiểu bạo dâm, la hét tơi tả rên rỉ. 30 phút dài như cả tiếng, cho đến khi bài nhạc chấm dứt thì hai người tình tứ, say đắm ôm hôn nhau, cùng đeo sợi dây để ròng rọc kéo về nơi góc xuất phát. Cả hai vừa khuất thì nhạc dịu trở lại, đèn cũng vừa bật lại sáng choang. Ai cũng chóa mắt và thở phào ra. Khán giả đứng dậy, như bị hớp hồn không ai nói với ai được lời nào. Khi bước ra, có một ai nói “naughty, naughty!” Bấy giờ ai cũng mỉm cười thoáng nhìn nhau dãn người nhưng hình như vẫn chưa biết đó là film 3 chiều, không phải người thật! Màn trình diễn thật ra đó chỉ là hologram ba chiều, đầy đủ âm thanh đã chuẩn bị thêm chiều thứ 4 là bàn chuyển động thật, khói màu thật và âm thanh, tất cả cứ như là thật. Nào tính ra nhé 15 người x $90 Usd = $1350 Usd dollars cho 30 phút chiếu, 10 phút chuẩn bị cho khán giả. Rồi, mời bạn qua màn thứ hai, biểu diễn đánh bạc bịp. Bạn muốn cá độ à? Dễ thôi. Giới Macau mà sau này, tiếng Việt mình gọi trại đi là giới “ma cạo”. Hễ tham là bị cạo, cạo tiền bạn đẹp luôn, không cần phải rạch vali ở phi trường, không cần phải ăn gian từng đồng Taxi, hay cướp giật giỏ xách bạn đeo trên vai. Hễ có du khách thì dân chúng ai cũng có việc làm. Trở lại với cây cầu dài nhất thế giới. Tôi sắp sửa kể cho bạn nghe một câu chuyện không thể kiểm chứng, hay là cứ cho là tưởng tượng đi nhé. Một thời gian rất dài, có những bài báo nói về những máy truyền hình bị hư, những tụ điện, linh kiện điện tử có hóa chất đang làm hư đất đai lâu dài, hay ống tube CRT có chứa hơi gas, hơi này đang làm hư hỏng bầu khí quyển. Đặc biệt lỗ hổng của bầu Ozone đó lại nằm ngay trên nước Úc làm người ta sợ hãi. Điều này sẽ làm cho những tảng băng của miền Nam Cực bị nóng chảy, dẫn đến những hệ quả là sẽ làm cho những con penguin (Chim Cánh Cụt) không còn nơi sinh sống mà con người sau này ra ánh nắng sẽ bị ung thư da. Etc.. Người ta giải quyết bằng cách đốt thiêu hủy các dụng cụ điện tử thành tro. Rất tốn kém, cho đến một giải pháp theo người Trung Quốc đề nghị, là hãy trả tiền cho họ, rất rẻ họ sẽ xử lý mang đi dùm cho. Người Trung Quốc lại khôn khéo đề nghị là họ cần có một bến cảng để chuyển vận cả những nông sản, trừu bò, chứ không chỉ một thứ này. Một đòi hỏi tưởng chừng như vô cùng hợp lý. Thế là vào năm 2015, một bến cảng tại Darwin, bắc nước Úc, cho mướn 99 năm đã hình thành bởi các nhân viên chính phủ ở lãnh thổ mạn Bắc nước Úc (Northern Territory) . Darwin Port Operations Pty., part of Landbridge Group ra đời. Công ty này lớn lắm mà! Căn cứ chính được đặt tại Rizhao City thuộc tỉnh tại Shandong tại Trung Hoa lục địa. Người Trung Hoa không dấu kế hoạch một vành đai, một con đường. Mãi hai năm sau, tháng 6 năm 2017, khi Scott Morrision, Thủ tướng nước Úc hiện thời, bấy giờ ông đang là bộ trưởng Ngân Khố Liên bang, bay lên Darwin, biết được té ngửa, đã đưa hai tay lên trời mà than trời, còn Neil James, bấy giờ là Tổng trưởng Bộ Quốc phòng, khi biết ra chỉ nói được câu “Ngu ơi, là ngu!”. Bạn ấn Ctrl và click vào đây coi nguyên vẹn bản tin: https://www.abc.net.au/news/2019-03-12/why-did-northern-territory-sell-darwin-port-to-china-what-risk/10755720 Từ đó, nước Úc hễ có đồ điện tử thải đi là được chở đi về Bắc nước Úc, cho vào bến cảng Darwin. Câu chuyện cái cầu dài nhất thế giới, chỉ mới bắt đầu. Người Trung Hoa, gom hết sắt thép, dụng cụ điện tử ép lại thành từng block. Thậm chí bao gồm luôn cả bàn ghế, tủ tiếc, vật dụng. Khi ép xong thì họ nhúng khối đó vào một dung dịch bằng hóa chất, mà chính yếu là mủ cao su, mua rẻ thối từ các nước Đông dương. Cứ nhúng lên, để cho khô, lại nhúng xuống, cho đến khi tất cả những túi không khí còn sót lại trong cái block hoàn toàn bị kín, không bị leaking nữa, thì họ bắt đầu cho block đó tuột qua đợt hóa chất thứ hai đậm đặc hơn làm trơn láng. Cân ký, đo lường cho một mã số và xuống tàu, chở thẳng qua Macau làm cầu. Một intelligent programming software, xếp đặt cho biết với khối thể tích đó, nặng chừng đó, thì ở vị trí nào thích hợp nhất cho phần còn lại của cái cầu. Thế là xong! Người Trung Hoa cười ha hả, bảo nhau tụi Úc trả tiền cho tụi tao xây cái cầu. Phần này tôi nói phét, bạn đừng tin tôi nhé! Bao giờ họ làm cái cầu từ đảo Hải Nam qua các đảo đá Hoàng Sa, Trường Sa thì hẵng tin tôi.
Hình ai đây, cười tươi quá chừng, chụp hồi Đại hội 40 năm họp mặt của khóa 28 Võ bị Đà lạt. Tại nhà Trần Hiệp K28. Is it Oregon or Seattle? Phía trước nhà Trần Hiệp có ổ con thỏ rừng, về ẩn náu vào mùa đông. Đằng sau nhà là vườn Bí, được Hiệp chăm sóc hằng giờ, không thôi thì sóc xơi ngay. Chỗ ngồi đó, nhỏ gọn dễ thương nhưng như thể chỉ để thiền cho tâm được lắng.
Xin báo với các bác, sau khi nhiệm chức vụ mới được một thời gian, tôi đã xin được nghỉ hưu vào ngày 14 Sept, 2020. Tôi đang suy nghĩ có nên gởi kèm theo lá thơ của tôi cho mấy bác xem không.
Tôi tính chuyển ngữ cho các bạn xem, quan điểm của những tay này, để bạn biết một quốc gia khác nhìn về USA, một quốc gia đồng minh như thế nào.
Cheers, TrantuanngocK28 ===================================================================================== Bí Quyết Sống Lâu! (GS Tề Quốc Lực là một người Mỹ gốc Hoa. Ông đã từng làm việc cho Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) nhiều năm. Mới đây ông được Bộ Y Tế Trung Quốc mời về Bắc Kinh nói về sức khỏe. Bài nói của ông được công chúng hoan nghênh và đã được đăng tải trên nhiều tờ báo của Trung Quốc.) Hiện nay tuyệt đại đa số là chết vì bệnh, rất ít người bị chết vì già. Lẽ ra phải tuyệt đại đa số chết vì già, còn thiểu số chết vì bệnh. Hiện tượng cực kỳ bất bình thường này đòi hỏi chúng ta phải mau chóng sửa chữa. gần đây Liên hiệp quốc biểu dương nước Nhật Bản vì tuổi thọ của họ đạt quán quân thế giới. Tuổi thọ trung bình ở nữ giới của họ là 87.6 ; còn ở Trung Quốc chúng ta thập kỷ 50 là 35 tuổi, thập kỷ 60 là 57 tuổi, hiện nay là 67.88 tuổi; kém Nhật Bản đúng 20 tuổi. Kinh nghiệm của Nhật Bản là lấy xã khu làm đơn vị, mỗi tháng giảng bài một lần về sức khỏe, ai không đến nghe thì phải học bù. Chúng ta không có chế độ đó, ai muốn nghe thì nghe, không nghe thì thôi. Sau khi về nước, tôi có hỏi nhiều người rằng nên sống bao lâu? Có người bảo tôi 50 – 60 tuổi là tạm được rồi, điều này chứng tỏ tiêu chuẩn của chúng ta quá thấp. Đại bộ phận họ không biết gì đến giữ gìn sức khỏe, sống được sao hay vậy, vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi đã công tác ở bệnh viện 40 năm, tuyệt đại bộ phận người chết bệnh là rất đau khổ. Tôi đến đây mục đích rõ ràng, tôi được sự ủy thác của khoa học, tuân theo chỉ thị của bộ y tế, mong rằng mọi người đều coi trọng công tác giữ gìn sức khoẻ. Thật ra trên thế giới, người ta họp ở Victoria có ra một tuyên ngôn, tuyên ngôn này có 3 cái mốc. Mốc thứ nhất gọi là ăn uống cân bằng, thứ hai là vận động có oxy, thứ ba gọi là trạng thái tâm lý. 1. ĂN UỐNG CÂN BẰNG Có lẽ có người từ lâu nghĩ rằng giữ gìn sức khoẻ thì có gì mà phải nghe, lại chẳng qua là ngủ sớm dậy sớm là khoẻ chứ gì . Tôi xin thưa với bạn , ở thời nhà Đường thì có thể nói vậy, chứ ngày nay nói vậy thì cực kỳ thiếu hiểu biết, có nhiều điều đã thay đổi. Nói ăn uống cân bằng, có hai chuyện là ăn và uống. Trước hết nói về uống. Khi ở Đại Học Bắc Kinh, tôi hỏi sinh viên: Đồ uống nào tốt nhất? Sinh viên đồng thanh trả lời: Côca Cola, Côca Cola, Mỹ không thừa nhận, quốc tế cũng không thừa nhận, nó chỉ có thể giải khát, chứ không có bất cứ tác dụng nào cho giữ gìn sức khoẻ. Sản phẩm bảo vệ sức khoẻ là gì, mọi người nên biết, nó phải có khả năng chữa bệnh. Cho đến bây giờ, tuyệt đại bộ phận người Trung Quốc chúng ta còn chưa biết thế nào là sản phẩm bảo vệ sức khoẻ. Ở các hội nghị quốc tế người ta đã định nghĩa ra 6 loại đồ uống bảo vệ cho sức khoẻ: trà xanh, rượu vang đỏ, sữa đậu nành, sữa chua (người ta không nói đến sữa bò nói chung, bạn nên chú ý), canh xương, canh nấm. – Vì sao nói canh nấm ? Vì canh nấm có thể nâng cao công năng miễn dịch. Một văn phòng luôn có người bị cảm, có người không ốm bao giờ, vì sao vậy? Vì công năng miễn dịch khác nhau. Uống canh nấm có thể nâng cao sức miễn dịch, cho nên đó là sản phẩm giữ gìn sức khoẻ. – Vì sao nhắc đến canh xương? Trong canh xương có chất uyển giao (một chất keo), uyển giao kéo dài tuổi thọ, cho nên hiện nay trên thế giới các nước đều có phố canh xương nhưng Trung Quốc chưa có. Chúng tôi đã điều tra, gần đây ở các thành phố Tô Châu, Nam Kinh có rồi, Bắc Kinh vẫn chưa có. Cho nên đừng coi thường canh xương, nó có thể kéo dài tuổi thọ vì có uyển giao. – Vì sao nhắc sữa chua? Vì sữa chua cân bằng vi khuẩn. Nói cân bằng vi khuẩn được duy trì có nghĩa là vi khuẩn có ích thì sinh trưởng, vi khuẩn có hại thì tiêu diệt, cho nên ăn sữa chua thì có thể ít mắc bệnh. Ở Châu Âu, sữa chua rất phổ biến, nhiều cô gái chúng ta thích ăn sữa chua, nhưng họ không hiểu vì sao. Chúng tôi rất lấy làm lạ, lượng tiêu thụ sữa chua ở Trung Quốc rất thấp, còn lượng tiêu dùng sữa bò thì rất lớn. Bản thân sữa bò, chúng tôi không phủ nhận tác dụng của nó nhưng nó kém xa sữa chua. – Vì sao uống trà xanh? Ngày nay rất nhiều người biết uống trà, nhưng thanh niên ít uống. Vì sao trà xanh có tác dụng bảo vệ sức khoẻ? Nguyên nhân trong trà xanh có chứa chất trà dà phân, mà trà dà phân có thể chống ung thư. Nhật Bản làm tổng điều tra rất tốt. Sau tổng điều tra, người trên 40 tuổi chẳng ai không có tế bào ung thư trong cơ thể. Vì sao có người mắc ung thư, có người không? Điều này có liên hệ đến việc uống trà xanh. Nếu anh uống mỗi ngày 4 chén trà xanh, thì tế bào ung thư không bị chia cắt, mặc dù có chia cắt cũng muộn lại 9 năm trở lên. Cho nên ở Nhật Bản, học sinh tiểu học hằng ngày đi học đều uống một chén trà xanh. Thứ hai xin chú ý, trong trà xanh có chứa fluor, nó chẳng những có thể làm bền răng mà còn chữa được sâu răng, diệt vi khuẩn. Sau bữa ăn 3 phút, đốm khuẩn răng đã xuất hiện. Hiện nay rất nhiều người chúng ta không có răng tốt, chẳng những không súc miệng bằng nước trà, mà nước trắng cũng không. Vì thế có người 30 tuổi đã bắt đầu rụng răng, 50 tuổi thì rụng hết. Thứ ba bản thân trà xanh chứa chất trà cam ninh, chất này nâng cao độ bền huyết quản, khiến huyết quản khó vỡ. Rất nhiều người bị mạch máu não bất ngờ đến Bắc Kinh chữa, trong bệnh viện cứ 4 người chết là có một người bị xuất huyết não. Xuất huyết não thì chưa có cách chữa, kỵ nhất là tức giận, hễ tức giận đập bàn trợn mắt mạch máu não đứt ngay. Các vị ạ! Đến tuổi các vị nên uống sớm đi, đến lúc các vị có đập bàn trợn mắt vài cái thì cũng không lo. – Trong các đồ uống, đứng thứ hai là vang đỏ: Vốn là trên vỏ quả nho đỏ có một thứ gọi là nghịch chuyển thuần (cồn chuyển ngược). Chất này có tác dụng chống suy lão, còn là thuốc chống ô-xy hoá, người hay uống vang đỏ thì ít mắc bệnh tim. Thứ hai nó có thể giúp ta phòng ngừa tim đột nhiên ngừng đập, chúng ta gọi là ngừng đột ngột.Trong trường hợp nào tim có thể ngừng đập? Một là vốn có bệnh tim, hai là tăng huyết áp, ba là mỡ máu cao. Mấy hôm trước tôi đến Trường Đại Học Sư Phạm hội chuẩn, một vị tiến sĩ mới 35 tuổi, buổi sáng còn chạy nhảy tưng tưng chiều đã chết rồi. Vì sao? Mỡ máu quá cao. Bây giờ tôi xin báo cho các vị kết quả tổng điều tra của thành phố Bắc Kinh, cán bộ tại chức cứ hai người thì có một người mỡ trong máu cao, tỷ lệ này là một phần hai. Mỡ máu cao nguy hiểm ở chỗ nào? Tim có thể đột nhiên ngừng đập. Có một chàng trai 20 tuổi, máu của cậu ta lấy ra có dạng bùn, hết sức nguy hiểm. Chúng tôi hỏi cậu ta, cậu ta bảo ăn tốt quá. Không phải cậu ta ăn tốt quá mà là ăn quá bất hợp lý. Chúng tôi có một ca bệnh: một người mua một chiếc bánh ga-tô lớn ở ngoài thành phố, vừa cứng, vừa dẻo, vừa nóng chạy về nhà , vào đến cửa liền bảo bà cụ ăn ngay kẻo nguội, bà cụ vừa ăn được mấy miếng thì tắc thở. Anh ta cỏng bà cụ chạy ngay đến bệnh viện, đến nơi chúng tôi hỏi có bệnh gì, anh ta kể lại đầu đuôi. Thế chẳng phải chết vì thiếu hiểu biết đó sao? Không cứu được. Rượu vang đỏ còn có một tác dụng nữa là hạ huyết áp, hạ mỡ máu. Vang đỏ có mấy tác dụng lớn như thế nên ở nước ngoài người ta bán rất chạy. Tôi không quảng cáo tiếp thị cho rượu vang đỏ đâu, tôi chỉ truyền đạt tinh thần của hội nghị quốc tế. Nhiều người sẽ hỏi: chẳng phải cấm rượu sao? Tổ chức y tế thế giới nói rằng cai thuốc lá, hạn chế rượu, chứ có nói cấm rượu đâu, hơn nữa còn nói rõ hạn lượng rượu : rượu vang nho mỗi ngày không quá 50 – 100cc, rượu trắng mỗi ngày không quá 5 – 10cc, bia mỗi ngày không quá 300cc. Nếu anh vượt qua khối lượng đó thì sai lầm, không quá lượng đó thì tốt. Có chị nữa sẽ hỏi: Tôi không biết uống rượu thì làm thế nào? Chị không biết uống rượu, há lại không biết ăn nho sao? Ăn nho há lại không biết ăn cả vỏ sao ? Nhưng nho trắng không có nghịch chuyển thuần, bạn ăn cũng vô ích. Bây giờ ở Châu Âu đã có bánh ngọt bằng nho rồi. Tôi đã thử rồi, nho đỏ rửa sạch đi mà ăn, nuốt cả vỏ rất thích không sao cả. Cho nên người có tiền uống vang đỏ, người không có tiền ăn nho đỏ không bỏ vỏ đều giữ được sức khoẻ như nhau. Còn có người bắt bẻ tôi: Tôi không có tiền thì làm thế nào? Tôi xin nói với các bạn, ở hội nghị quốc tế người ta đã điều tra rồi, các khu vực trường thọ trên thế giới đều ở vùng ít tiền, thứ nhất là ở Ai-rơ-han thuộc Pakistan, thứ hai là A-zec-bai-zan của Liên Xô (cũ) và Kha-la-han ở Ê-quado đều là những vùng nghèo. Như vậy thì có lạ không? Kẻ có tiền ngày ngày nhậu nhẹt tiệc lớn nhỏ, gà vịt thịt cá thì đều bụng phệ, bằng đầu bằng đuôi. Tôi đã điều tra rồi, những người như vậy rất ít sống được quá 65 tuổi. – Vấn đề tập thể dục buổi sáng: tôi thấy nhiều ông bà già 5 – 6 giờ sáng đã xách bảo kiếm đi ra ngoài. Đến tối không thấy mấy ông bà già nữa, họ đều ở nhà xem tivi. Đó là vì họ không biết rằng tập thể dục buổi sáng rất nguy hiểm. Sáng sớm dậy, quy luật của đồng hồ sinh học trong con người là nhiệt độ cơ thể cao, huyết áp tăng, hơn nữa nội tiết tố thượng thận cao gấp 4 lần buổi tối, nêu vận động mạnh sẽ rất dễ xảy chuyện dễ làm tim ngừng đập. Tôi không phản đối đi bộ, tập thể dục, đi Thái cực quyền, luyện khí công buổi sáng sớm… điều đó không có gì sai cả. Nhưng nếu người già và người trung niên sáng sớm vận động mạnh, chạy đường dài, leo núi, thì chỉ có trăm điều hại, không một điều lợi. Bây giờ đến vấn đề thứ hai là Ăn. Mọi người nên biết kim tự tháp ở Châu Á là tốt nhất. Kim tự tháp là gì ? Loài cốc, loài đậu, loài rau. Ngũ cốc, đậu và rau là rất tốt. Ở hội nghị San Francisco, nhiều bác sĩ nước ngoài đã nêu rằng: người Trung Quốc bây giờ không ăn ngũ cốc, đậu và rau nữa rồi, họ bắt đầu ăn bánh Hăm-bơ-gơ của chúng ta rồi. Tôi về nước, một lần đến Mac Donald, bị chen bật ra, anh nói có ghê không, đó là việc hiếm thấy ở nước ngoài. Thanh niên ta mừng sinh nhật, mở tiệc, đều là Mac Donald. Tôi rất phục Mac Donald, một năm người ta lấy của chúng ta hơn 2 tỷ, người ta thật biết làm ăn! Theo tôi nắm được, sở dĩ người ta gọi nó là thực phẩm rác chính vì nó là một loại thực phẩm kích thích lệch, hậu quả là người bằng đầu bằng đuôi, cứ như một bó hành lư. Người ta không ăn vì ăn xong lại phải đi giảm béo. Chúng mình không biết, ngày nào cũng Macđonan, đặc biệt là thế hệ thứ hai, quả là đến mức không có Macđonan không sống nổi. Chúng ta nên biết đó là thức ăn kích thích lệch, không phù hợp với ẩm thực của chúng ta. Cốc ở các hội nghị quốc tế người ta xưa nay không nói đến gạo, bột mì trắng, cũng không nói đến Macđonan. THỰC VẬT Trong loài cốc trước tiên nói đến ngô, gọi đó là cây vàng. Lai lịch của ngô, hội nghị y học Mỹ đã có điều tra phát hiện rằng người Mỹ nguyên thủy, người Inđi-an không ai bị tăng huyết áp, không ai bị xơ vữa động mạch. Từ đó về sau, nước Mỹ đã thay đổi, Châu Mỹ, Châu Âu, Nhật Bản, Hồng Kông, Quảng Đông của Trung Quốc, sáng đều ăn bánh ngô. Bây giờ nhiều người ăn noãn lân chi để làm gì? Chính là hy vọng không bị xơ vữa động mạch. Nhưng họ không biết rằng trong ngô già có rất nhiều, không phải tốn tiền nhiều. Tôi đã điều tra ở Mỹ, một bắp ngô 2.5 đô-la, còn ở Trung Quốc chỉ có một đồng bạc chênh nhau 16 lần. Nhưng rất nhiều người chúng ta không biết, không ăn. Sau lần điều tra này, tôi lập tức đổi ngay ở Mỹ tôi đã kiên trì 6 năm ăn cháo ngô hàng ngày. Năm nay, tôi đã ngoài 70 tuổi, thể lực sung măn, tinh thần dồi dào, giọng nói vang vang đầy khí thế, hơn nữa mặt không có nếp nhăn. Nguyên nhân nào vậy? Do húp cháo ngô đấy, tin hay không tuỳ bạn. Bạn cứ việc uống sữa bò, tôi cứ việc húp cháo ngô, xem ai sống lâu hơn ai. Loại cốc thứ hai là kiều mạch: Tại sao nhắc đến kiều mạch? Người ta hiện nay thường có 3 cao: huyết áp cao, mỡ máu cao, đường máu cao. Kiều mạch là 3 hạ: hạ huyết áp, hạ mỡ máu, hạ đường máu. Tôi hỏi sinh viên Bắc Đại (Đại Học Bắc Kinh) kiều mạch là gì? Đáp rằng không biết, chỉ biết hăm-bơ-gơ. Trong kiều mạch có chứa 18% xen-lu-lô, người ta ăn kiều mạch không bị viêm dạ dày, đường ruột, ung thư trực tràng, ung thư kết tràng đều không mắc. Trong số những người ngồi văn phòng mắc bệnh có đến 20% là ung thư trực tràng, ung thư kết tràng. Loại cốc thứ ba là các loại khoai: Khoai lang trắng, khoai lang đỏ, củ từ khoai tây. Những thứ này trong hội nghị quốc tế có nhắc đến. Vì sao? Vì chúng có 3 hấp thụ: hấp thụ nước, hấp thụ mỡ và đường, hấp thụ độc tố. Hấp thụ nước làm trơn đường ruột, không bị ung thư trực tràng, kết tràng. Hấp thụ mỡ và đường, không mắc bệnh tiểu đường. Hấp thụ độc tố: không mắc chứng viên dạ dày, đường ruột. Tôi cũng đã điều tra ở Mỹ, người Mỹ ăn khoai là chế biến thành các loại bánh, ăn cũng không ít. Mong mọi người ăn nhiều khoai vào, trong lương thực chính nên có các loại khoai. Trong cốc còn có yến mạch: Nước ngoài đã biết từ lâu. Trung Quốc rất nhiều người chưa biết. Nếu bị tăng huyết áp, nhất định phải ăn yến mạch, yến mạch lát. Nó có thể hạ huyết áp, hạ mỡ máu. Loại cốc cuối cùng là kê: Sau khi về nước tôi hỏi: Vì sao chúng ta không ăn kê nữa? Nhiều người bảo tôi: Cái thứ đó chỉ có đàn bà đẻ mới ăn ! Thật ra, bản thảo cương mục đã nói rất rõ: Kê có thể trừ thấp, kiện tỳ, trấn tĩnh, an miên (ngủ yên) ; ích lợi lớn như thế mà anh không ăn? Bây giờ rất nhiều người ngồi văn phòng, đêm mất ngủ, mắc các chứng uất ức, chứng chức năng thần kinh, có người uống đến 8 viên thuốc an thần nhưng vẫn không ngủ được. Tôi khuyên mọi người đừng nên uống thuốc nữa. Có hai giáo sư y học nổi tiếng sau khi uống an thần, đầu óc tối tăm choáng váng rồi ngã. Tôi đã quan sát kỹ, người ta ngủ được là nhờ ăn cháo kê. Cho nên bây giờ tôi đã thay đổi, sáng một bát cháo ngô, tinh thần phấn chấn, tối một bát cháo kê, ngủ khỉa khỉa. Chữa bệnh bằng ăn tốt hơn chữa bệnh bằng thuốc. Vì sao chúng ta không giải quyết vấn đề bằng cái ăn, mà cứ nhất định phải dùng thuốc. Mười thứ thuốc thì chín thứ là độc, chưa từng nghe nói dùng thuốc để giữ gìn sức khoẻ. Tôi cũng phải nói rõ: tôi không hề phản đối dùng thuốc. Tôi phản đối dùng thuốc bừa bãi, tôi chủ trương dùng thuốc trong thời gian ngắn, uống thuốc bình yên, nhanh chóng ngừng thuốc. Dưới đây xin nói về đậu: Kết quả điều tra của chúng tôi là tất cả dân Trung Quốc thiếu protein ưu chất. Cho nên chúng ta chơi bóng nhỏ thì luôn luôn thắng, nhưng chơi bóng lớn thì không thắng. Vì sao? Trên sân bóng đá một cú đá, một cú va chạm là ngã lộn nhào. Hiện nay, tiền thuốc của chúng ta cao gấp 10 lần của Mỹ nhưng thực tế không bằng người ta. Người Trung Quốc thiếu protein ưu chất thì làm thế nào? Hiện nay Bộ y tế đã đề ra kế hoạch hành động đậu tương, nội dung là một nắm rau, một nắm đậu, một quả trứng gà cộng thêm một ít thịt. Protein của một lạng đậu nành bằng hai lạng thịt nạc, bằng ba lạng trứng gà, bằng bốn lạng gạo, vậy nên ăn cái gì hơn? Đậu nành là hoa của dinh dưỡng là vua của các loại đậu. Trong đậu nành có ít nhất 5 loại chất chống ung thư, đặc biệt là di hoàng đồng chất có thể phỉẳng và chữa ung thư tuyến vú, ung thư trực tràng và ung thư kết tràng. Cho nên đối với người da vàng chúng ta thích hợp nhất là sữa đậu nành. Bắc Kinh và Thiên Tân chúng ta gần nhau như thế, nhưng ở Bắc Kinh người ung thư tuyến vú đặc biệt nhiều, còn Thiên Tân rất ít. Anh có biết vì sao không? Thiên Tân ăn sáng bằng sữa đậu nành và óc đậu. Người Bắc Kinh huyết áp cao, mỡ máu cao nhiều như vậy do bữa ăn sáng rất đa dạng nhưng rất không khoa học. Sữa bò tốt hay sữa đậu nành tốt ? Ở hội nghị quốc tế của liên hiệp quốc người ta nói, trong sữa bò có nhiều nhũ đường, mà hai phần ba số người trên thế giới không hấp thu được nhũ đường, người da vàng ở Châu Á có 70% số người không hấp thu được nhũ đường. Sữa đậu nành có ưu điểm gì ? Trong sữa đậu nành có chứa quả đường, mà quả đường hấp thu 100%. Bây giờ nói đến rau: Loại rau nói đến đầu tiên là cà-rốt: Vì sao nói đến cà-rốt? Sách bản thảo cương mục của Trung Quốc viết đó là loại rau dưỡng mắt. Tối nhìn không thấy, đặc biệt là chứng quáng gà, ăn là khỏi. Nó bảo vệ niêm mạc, ăn cà-rốt lâu ngày thì ít bị cảm mạo. Người Mỹ cho cà-rốt là thứ rau làm đẹp người, dưỡng tóc, dưỡng da, dưỡng niêm mạc. Người thường xuyên ăn cà-rốt quả là đẹp từ trong ra ngoài. Khái niệm đẹp người này phải là trong ngoài hài hoà. Nhiều cô gái của chúng ta bị mắc lừa, các cô ấy son phấn vào, còn dễ coi, đến khi bỏ son phấn ra, còn khó coi hơn ban đầu. Người Mỹ rất chú ý đến điều này, họ ăn cà-rốt đều. Lúc ở U-rum-si, người ta mời tôi ăn bánh chẻo (thứ bánh nhân thịt bọc bột mỉ) nhân cà-rốt, họ gọi là bánh chẻo Nga, tôi ăn thấy rất ngon. Thứ nhất nó dưỡng niêm mạc, ít bị cảm mạo. Thứ hai nó đẹp khỏe mạnh. Thứ ba nó có chút tác dụng chống ung thư, hơn nữa rất tốt cho mắt. Châu Âu đã có bánh ngọt cà-rốt. Ở nhiệt độ cao chất bổ trong cà-rốt không bị giảm sút. Loại rau thứ hai phải nói đến là bí đỏ: Nó kích thích tế bào tuỵ sản sinh ra Insulin. Cho nên người thường xuyên ăn bí bỏ rất ít mắc bệnh tiểu đường. Trong các loại rau còn nhắc đến khổ qua (mướp đắng). Tuy nó đắng nhưng nó tiết ra insulin, người thường ăn mướp đắng cũng không bị tiểu đường. Bí đỏ, khổ qua người ở lứa tuổi chúng ta nhất định phải ăn luôn. Ngoài ra người ta còn nhắc đến cà chua. Ở Mỹ, hầu như gia đỉnh nào cũng trồng cà chua, ăn cà chua, mục đích là khỏi mắc ung thư. Đó là điều mới được biết đến 5-6 năm nay. Ăn cà chua không mắc bệnh ung thư, bạn đã biết chưa? Nhưng không phải ăn cà chua một cách tùy tiện. Trong cà chua có một chất gọi là chất cà chua, nó kết hợp chặt với protein làm một, xung quanh có xen-lu-lô bao bọc rất khó ra. Cho nên phải làm nóng lên, nóng đến mức nhất định nó mới ra được. Tôi mách các bạn, cà chua xào trứng gà là đáng giá nhất và canh cà chua hoặc canh trứng gà cà chua cũng rất tốt. Cà chua ăn sống không chống được ung thư, xin mọi người nhớ cho. Tôi vừa nói tỏi ăn như thế nào? Có người nói ngay cái món đó phải ăn nóng. Sao cái gì bạn cũng muốn ăn nóng? Tôi xin thưa với các bạn: Tôi đun nóng lên thì bằng dê-rô! Người Sơn Đông, người Đông Bắc rất thích ăn, cứ bọc từng nhánh mà ăn, còn nói tỏi không bị ung thư, nhưng chẳng mấy hôm anh ta bị ung thư trước. Nguyên nhân là gì? Xin thưa quý vị, trước hết phải thái nhánh tỏi thành từng lát, để từng lát trong không khí độ 15 phút, sau khi nó kết hợp với dưỡng khí mới sản sinh ra chất tỏi (đại toán tố). Bản thân tỏi không chống được ung thư, đại toán tố mới chống được ung thư, hơn nữa là vua chống ung thu;. Hôm nọ tôi thấy có người ăn tỏi, anh ta lấy một bát mỉ rồi nhanh chống bóc tỏi ra, ăn từng nhánh tỏi, không đầy năm giây đồng hồ đã ăn xong. Thậm chí không đến 5 giây ! Ăn như vậy không có ít gì hết. nếu sợ tỏi có mùi thì ăn một quả sơn tra, nhai nắm lạc rang, hoặc ăn chút lá chè là hết mùi ngay, ở nước ngoài tuần nào người ta cũng ăn, sao chúng ta lại không ăn ! Bây giờ nói về mộc nhĩ đen. Mộc nhĩ đen có tác dụng gì ? Bây giờ cứ đến tết, người chết vì nhồi máu cơ tim ngày càng nhiều, càng ngày càng có nhiều người chết trẻ, thậm chí ở cả tuổi 30! Vì sao đến tết chết nhiều? Có hai nguyên nhân, một là máu đặc cao ngưng thể chất. Người cao ngưng thể chất cộng thêm thức ăn cao ngưng, cho nên vào dịp tết người chết vì nhồi máu cơ tim đặc biệt nhiều, không kể tuổi nào. Chết nhồi máu cơ tim tuy không có cách gì chữa được, nhưng hoàn toàn có thể dự phòng. Có bác sĩ khuyên bạn uống Aspirin, vì sao? Có thể khiến máu đông đặc lại, không bị nhồi máu cơ tim. Nhưng hậu quả là gì? Hậu quả của việc uống nhiều aspirin là đáy mắt xuất huyết. Bây giờ rất nhiều người xuất huyết đáy mắt. Tôi khuyên mọi người đừng uống aspirin nữa. Hiện nay ở Châu Âu không uống aspirin nữa rồi. Vậy thì làm thế nào ? Ăn mộc nhĩ đen. Ăn mộc nhĩ đen có hai tác dụng, trong đó có một tác dụng là khiến máu không bị đông đặc lại. Tác dụng này của mộc nhĩ đen là do một chuyên gia bệnh tim của Mỹ phát hiện, ông đã đoạt giải Nobel. Sau khi ông ta phát hiện, tất cả người Châu Âu người có tiền và có địa vị đều ăn mộc nhĩ đen, chứ không uống aspirin nữa. Người thế nào là người cao ngưng thể chất? Xin trả lời là người thấp, to béo, đặc biệt là phụ nữ ở thời kỳ chuyển đổi tuổi. Hơn nữa người thuộc nhóm máu AB càng dễ bị máu đặc cao ngưng và cổ càng ngắn thì càng dễ bệnh. Thứ nhất là tết đừng ăn đồ biển nhiều, thứ hai nên uống một chút trà ngon, hoạt huyết tiêu ứ, thứ ba nhất thiết chớ tức giận, hễ tức giận là máu đặc lại. Uống rượu trắng cũng dễ đặc máu, muốn uống thì uống vang đỏ, không quá 100ml. Nếu cho anh ăn lạc nhất thiết đừng ăn. Mà có ăn thì bóc vỏ đi. Anh xem lạc Trung Quốc, lạc ngũ hương, lạc rang, lạc chiên đều nguyên cả vỏ. Anh sang Châu Âu mà xem, tất cả các thứ lạc đều bóc vỏ hết, người ta biết không nên ăn vỏ. Có người hỏi: Cái vỏ lụa ấy chẳng phải có dinh dưỡng sao? Ai nói vậy, tôi xin nói với các vị, vỏ lạc không có dinh dưỡng nó chỉ có thể trị huyết ngưng phiến, nâng cao huyết tiêu bản; dùng để cầm máu. Người trung niên và người già chúng ta không nên ăn. Và xem tivi phải chú ý, tivi hay thì xem một lát, tivi dở thì đừng xem. Vì sao? Vì ngồi lâu, độ ngưng huyết sẽ lên cao. Tôi lo nhất là gì? Là người vốn lùn, to, béo, không có cổ, lại đang thời kỳ chuyển đổi tuổi, lại nhóm máu AB, ăn đồ biển bửa bải, rồi lại tức giận, lại uống rượu trắng, xong rồi ăn lạc không bóc vỏ, người như vậy mà không chết vì nhồi máu cơ tim, thì tôi xin giải nghệ bác sỹ. Dưới đây nói một chút về phấn hoa. Tổng Thống Ri-gân từng một lần bị bắn trọng thương, đã một lần bị u ác tính, ông ta đã cao tuổi như vậy mà bây giờ vẫn sống, chỉ có điều mắc chứng lú lẫn của người già. Chính là phấn hoa có tác dụng rất lớn cho cơ thể ông. Bây giờ ở Châu Âu, Châu Mỹ đều thịnh hành phấn hoa. Sau khi về nước, tôi tra lại lịch sử thì ra chúng ta (Trung Quốc) đã có từ lâu. Võ Tắc Thiên đã ăn phấn hoa, Từ Hy Thái Hậu cũng ăn phấn hoa. Mọi người đều biết, phấn hoa là tinh tú của thực vật, nó thay nghén sự sống, dinh dưỡng rất phong phú, là cái tốt nhất trong thực vật. Cổ đại đã có rồi nhưng chúng ta quên mất. Các vị đã từng mua phấn hoa ở ngoài phố, phấn hoa bán ngoài phố có vỏ cứng, chưa phá vách. Phá vách cần có xử lý khoa học kỹ thuật cao. Thứ hai phấn hoa mọc dại, dễ ô nhiễm, phải sát trùng. Thứ ba, nó là protein phải thoát mẫn. Phấn hoa phải có 3 điều này mới dùng được: xử lý, tiêu độc, thoát mẫn. Phấn hoa ở Nhật Bản: Được dùng nhiều lắm, ở tuổi nào cũng dùng nó để làm đẹp. Người mẫu ở Pháp không ai không dùng. Có một lần, suốt một tháng liền, đêm nào tôi cũng dậy 3 lần : Thấy nguy quá, tôi ăn phấn hoa, một tháng sau trở lại bình thường. Tài liệu ghi chép cho biết tỷ lệ chữa bệnh của phấn hoa là 97%. Nếu dùng phấn hoa chữa không khỏi thì thuốc cũng không giải quyết được, cuối cùng công năng thận suy kiệt. Lại còn chứng rối loạn đường ruột phụ nữ mắc rất nhiều, bí đái có tính chất tập quán. Rất nhiều người uống thuốc đi ngoài mà mắc ung thư trực tràng, ung thư kết tràng. Phấn hoa có một tên gọi là cảnh sát đường ruột, sau khi ăn phấn hoa, cảnh sát có thể duy trì trật tự đường ruột. Thứ ba, nó làm đẹp khoẻ mạnh, duy trì thể hình. Ba tác dụng lớn của phấn hoa không thể coi thường. ĐỘNG VẬT Người ta nói ăn động vật bốn chân không bằng ăn con hai chân, mà ăn con hai chân không bằng ăn con nhiều chân. Nếu trong bữa ăn có cả thịt lợn và thịt dê, thì ăn thịt dê, có thịt dê và thịt gà thì ăn thịt gà; có gà và có cá thì ăn cá; có cá và tôm thì ăn tôm. Đó không phải là làm khách. Động vật càng nhỏ thì protein càng tốt. Dinh dưỡng học dạy chúng thô sơ thì chỉ xem con vật to hay nhỏ; đem phân từ thức ra thì người ta không hiểu. Tôi còn chưa nói cho chuột, ở hội nghị quốc tế người ta nói protein của bọ chét là tốt nhất. Con bọ chét, đừng thấy nó nhỏ, nó có thể nhảy cao một mét, anh có tin không ? Nếu phóng đại nó lên bằng cơ thể con người, thì nó có thể nhảy lên mặt trăng ấy chứ! Cho nên đã có mấy bác sĩ Mỹ đang nghiên cứu làm thế nào để có thể ăn được bọ chét. Bây giờ WHO, Liên Hiệp Quốc đề nghị mọi người ăn nhiều gà và cá. Tại sao không khuyến nghị ăn tôm? Không phải là không khuyến nghị mà là tôm quá đắt khó phổ cập. Nếu có tôm, thì ăn tôm là tốt. Giờ đây tôi nắm một nguyên tắc thế này: nếu có tôm thì tôi ăn vài con tôm. Vài con đó đủ nhiều protein hơn anh ăn đầy một bụng thịt bò. Cá thì dễ phổ cập hơn. Protein của cá một giờ là hấp thụ được, tỷ lệ hấp thụ là 100%, còn protein của thịt bò là 3 tiếng đồng hố mới hấp thụ được. Cá đặc biệt thích hợp cho người già, đặc biệt là người cơ thể suy nhược. Tất nhiên là tôm tốt hơn cá. Quốc tế đã điều tra vùng tuổi thọ nổi tiếng nhất là Nhật Bản, vùng tuổi thọ của Nhật Bản là ven biển, mà ven biển tuổi thọ cao nhất là vùng địa phương ăn cá. Đặc biệt là ăn cá bé, tôm bé, đặc biệt phải ăn cả con cá (ăn cả đầu lẫn đuôi) vì có chất hoạt tính, mà chất hoạt tính thì ở đầu và bụng cá bé, tôm bé. Đấy là khoa học, chứ không phải mua cá chọn con to là tốt. Còn một nguyên tắc nữa là phải nắm vững lượng, chứ không phải ăn càng nhiều càng tốt. Trên quốc tế có quy định: Ăn no 7 phần 10, suốt đời không đau dạ dày, ăn 8/10 là tối đa, nếu ăn no 10/10 thì 2/10 kia vô ích. Cho nên quốc tế khuyến nghị tỷ lệ vàng là 0.618: Lương thực phụ 6, lương thực chính 4; lưong thực khô 6, lương thực tinh 4; thực vật 6, động vật 4, cân bằng vật chất có một quy luật tôi xin giới thiệu qua. Trẻ sinh ra cho tới 5 tháng ăn sữa mẹ là tốt nhất, ngoài 5 tháng sữa mẹ không đủ, cần thêm 42 loại thức ăn trở lên. Người ta tới tuổi già lại càng khó. May thay có một bác sĩ người Pháp tên là Climent, khi du lịch sang Châu Phi thấy người ở Hồ Zầm lớn Châu Phi khỏe mạnh sống lâu hơn chúng ta. Họ ăn cái gì? Ăn rong biển, phơi khô làm bánh bao ăn, sau đó uống canh rong biển. Bác sĩ ấy đem về Paris thí nghiệm, thì ra là rong biển, rong xoắn ốc. Rong xoắn ốc này phát hiện năm 1962, phát hiện này làm xôn xao thế giới. Vì sao? Một gram nó bằng 1000 gram tổng hợp tất cả các loại rau, dinh dưỡng đặc biệt phong phú, rất toàn diện, phân bổ dinh dưỡng rất cân bằng hơn nữa là thức ăn kiềm tính. Ở Nhật Bản, mỗi năm họ tiêu thụ 500 tấn rong xoắn ốc, họ đi du lịch Trung Quốc người nào cũng mang theo. Chúng tôi hỏi họ, vì sao mang rong xoắn? Họ bảo 8 gram rong xoắn là có thể duy trì sự sống 40 ngày. Ngoài ra nó rất quan trọng đối với một số bệnh như tim mạch, tăng huyết áp, tăng mỡ máu, tiểu đường… Ưu điểm lớn nhất của rong xoắn là khiến cho bệnh nhân bị bệnh tiểu đường không bị biến chứng, có thể ăn uống như người bình thường. Bệnh nhân tiểu đường thiếu năng lượng, lại không được ăn đường, rong xoắn là đường khô, hấp thu đường khô vào là có năng lượng. Bệnh nhân tiểu đường, đường máu không ổn định, sau khi dùng rong xoắn có thể dần dần ngừng thuốc, sau đó dần dần có thể ngừng rong xoắn, cuối cùng khống chế bằng rong mềm. Đối với bệnh viêm dạ dày, loét dạ dày, rong xoắn có chất diệp lục có tác dụng khôi phục đối với niêm mạc dạ dày. Rong xoắn còn có tác dụng phòng bức xạ. Khi trạm điện hạt nhân của Liên Xô bị nổ, chuyên gia Nhật Bản đi cứu người mang theo rong xoắn, tác dụng chống bức xạ của nó rất mạnh. Tôi tổng kết một chút, bức xạ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta. Nhưng có mấy cách có thể dự phòng: thứ nhất uống trà xanh ; thứ hai là ăn rau xanh, cà-rốt ; thứ ba là ăn rong xoắn ; thứ tư là ăn tảo phục khang. Tảo phục khang là tốt nhất. Tùy theo điều kiện kinh tế của mình mà chọn lấy một cách, thực sự không được ăn rau xanh, cà-rốt. Bức xạ thì ai cũng có thể tiếp xúc. Quốc tế đã từng cảnh cáo: nhất thiết chớ để đồ điện trong phòng ngủ. Nhất là lò vi sóng, đối với chúng ta nguy hại lớn nhất, trong vòng 7 mét nó có thể bức xạ đến chúng ta. Và các đồ điện, không nên mở cùng một lúc. Vừa có tivi vừa có tủ lạnh, lại vừa có lò vi sóng, bạn làm thức ăn ngay bên cạnh, thì bạn mắc ung thư là không oan uổng gì. 2. VẬN ĐỘNG Ô-XY Có một kinh nghiệm thành nguyên tắc, nhất thiết đừng luyện tập sáng sớm. Xin khuyến nghị các vị tập luyện vào chiều tối. Các nhà khoa học đã quy định, ăn xong 45 phút sau hãy vận động. Mà người già vận động đi bách bộ là được, chỉ cần đi 20 phút. Muốn giảm béo không dùng phương pháp này, nữa giờ đến một giờ trước bữa ăn, ăn 2-4 hạt rong xoắn, sau đó sẽ giảm được cảm giác muốn ăn mà lại không thiếu dinh dưỡng. Người Châu Âu giảm béo toàn dùng rong xoắn, ở trong nước (Trung Quốc) ăn ít, đi ngoài nhiều là không đúng cách. Thứ hai là thời gian ngủ dậy, quốc tế quy định là 6 giờ sáng để bạn kham khảo. Thời gian mở cửa sổ, quốc tế quy định là 9-11 giờ, buổi chiều là 2-4 giờ. Vì sao ? Vì sau 9 giờ, không khí ô nhiễm lắng xuống, chất ô nhiễm đã giảm bớt, không có hiện tượng phản lực. Các vị chú ý cho, sáng dậy mở cửa sổ, đừng có thở nhiều ở đó, vì chất gây ung thư, chất phản lực đều chạy hết vào trong phổi bạn, dễ bị ung thư phổi. Quốc tế đã cảnh cáo, 6-9 giờ sáng là lúc dễ gây ung thư nguy hiểm nhất. Không thể nói chung chung rằng ngủ sớm dậy sớm là khoẻ. Cả đêm bạn đã hít đầy bụng khí cacbonic ở trong nhà, trong đường hô hấp đã có hơn 100 loại độc tố rồi, lại chạy vào rừng cây, buổi sáng trong rừng cây lại toàn là cacbonic. Tập luyện buổi sáng, huyết áp cơ sở cao, thân nhiệt cơ sở cao, thượng thận tuyến tố cao gấp 4 lần buổi chiều tối, người có bệnh tim bẩm sinh rất dễ sinh chuyện. Trong rừng cây, phải đợi khi mặc trời lên, ánh mặt trời có phản ứng với chất diệp lục mới có thể sản sinh ô-xy. Lúc trong rừng toàn khí cacbonic, rất dễ trúng độc, rất dễ mắc ung thư. Trong sách Hoàng Đế Nội Kinh có nói: “Không có mặt trời thì không tập luyện”. Tôi đề nghị các vị, mùa hè ngủ sớm dậy sớm, mùa đông không nên đi tập buổi sáng sớm mà đổi sang tập buổi tối. Cũng không phải là người như thế nào cũng đều ngủ sớm, dậy sớm khoẻ người cả, người cao tuổi đừng có bật dậy mạnh. Có người bật một cái là dậy, thoắt một cái là nhồi máu cơ tim chết luôn. Quốc tế người ta nói, người ngoài 70 tuổi nên dậy thong thả, duỗi tay duỗi chân cử động vài cái, rồi xoa bóp tim một lúc, ngồi vài phút rồi hẵng đứng lên. Như vậy sẽ không làm sao cả. Cho nên tuổi tác khác nhau, thời tiết mùa vụ khác nhau thì phải đối xử khác nhau. Dưới đây, xin nói về ngủ trưa. Quốc tế quy định rồi, ngủ trưa hay không ngủ trưa khỏi phải tranh luận. Trước kia, Nhật Bản không chủ trương nếu đêm hôm trước không ngủ tốt thì nên ngủ trưa. Thời gian ngủ trưa nên là nữa giờ sau bữa ăn trưa, và tốt nhất nên ngủ một tiếng đồng hồ, ngủ lâu quá không có lợi cho sức khoẻ. Không nên đắp chăn dày. Buổi tối đi ngủ vào lúc nào ? Xưa nay chúng tôi không đề xướng ngủ sớm dậy sớm. Khái niệm ngủ sớm dậy sớm cần làm rõ. Nếu 7h tối đi ngủ, 12h đêm dậy lục đục vớ vẩn thì không ích gì. Chúng tôi chủ trương 10-10h30 đi ngủ, vì ở hội nghị quốc tế người ta đã quy định, một giờ đến một giờ rưỡi sau đi vào giấc ngủ sâu là khoa học nhất, như thế thì 12h đêm đến 3h sáng , 3 tiếng ấy sét đánh cũng không nhúc nhích, không có làm gì hết, 3 tiếng đồng hồ ấy là giấc ngủ sâu. Nếu 3 tiếng ấy ngủ tốt thì hôm sau dậy tinh thần sẽ rất thoải mái. Nếu anh ngủ sau 4h, thì đó là giấc ngủ nông. Biết cách ngủ và không biết cách ngủ là rất khác nhau. Chúng tôi chủ trương từ 12h đến 3h sáng ngủ say như chết và trước khi đi ngủ tắm nước nóng 40-50oC, như vậy chất lượng giấc ngủ rất cao. Các bạn đánh bài tôi không phản đối, nhưng phản đối đánh bài từ 12h đến 3h sáng. Ở Thẩm Quyến có 4 thanh niên đánh bài mà chết, báo đã đưa tin. 3. TRẠNG THÁI TÂM LÝ Nếu trạng thái tâm lý không tốt thì anh ăn uống tập luyện cũng vô ích. Tức giận thì dễ bị khối u, cả thế giới đều biết. Trường đại học Stan-pho đã làm một cuộc thí nghiệm nổi tiếng, lấy ống mũi đặt lên mũi cho anh thở, rồi sau đó lấy ống mũi đặt lên bãi tuyết 10 phút. Nếu băng tuyết không đổi màu thì chứng tỏ anh bình tĩnh, tự nhiên, nếu băng tuyết trắng lên chứng tỏ anh có điều hổ thẹn day dứt, nếu băng tuyết tím đi chứng tỏ anh tức giận. Rút lấy 1-2cc chỗ băng tuyết tím đó tiêm cho chuột con thì 1-2 phút sau chuột con sẽ chết. Tôi khuyên các bạn, ai muốn trêu tức bạn thì bạn đừng có tức. Nếu bạn không nhịn được, bạn hăy xem đồng hồ, đừng để quá 5 phút, quá 5 phút là hổng chuyện, máu sẽ tím đi. Thí nghiệm này đã được giải Nobel. Tâm lý học có thể đề xuất 5 phương pháp tránh tức giận: Một là tránh đi; hai là chuyển đi, người ta chửi thì anh cứ đánh cờ, câu cá, không nghe thấy; ba là thả ra, nhưng phải chú ý, người ta chửi anh, anh lại đi chửi người khác thì không hẳn gọi là thả ra, mà phải đi tìm bạn tri âm để nói chuyện, thả ra hết (giải tỏa) nếu không, cứ để bụng, thì sẽ sinh bệnh; bốn là thăng hoa, tức là người ta càng nói, anh càng ra sức làm; năm là khống chế, đây là phương pháp chủ yếu nhất, tức là mày chửi thế nào, ông cũng không sợ. Điều này rất quan trọng “Nhịn một lúc gió yên sống lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”. Nhẫn nại không phải là mục đích mà là sách lược. Nhưng người thường không làm nổi, mới nói một câu đã lồng lộn lên. tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (Không nhịn được điều nhỏ thì sẽ rối loạn cả mưu chí lớn) Châu Âu có một kinh điển bác học: Cái lý khó giảng thì nên dừng, con người khó đối xử thì nên xử hậu, việc khó xử thì nên làm buông thả, công việc khó thành thì nên khôn khéo. Câu đầu tiên trong 4 câu ấy có nghĩa là: Lý lẽ khó thì khoan hãy nói. Triết lý rất sâu sắc, rất có ích. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Gia Cát Lượng 3 lần chọc tức Chu Du, rốt cuộc đã khiến Chu Du tức giận mà chết. Tại Chu Du hay tại Gia Cát Lượng ? Kết luận là tại Chu Du, khí lượng ông ta hẹp hòi quá. Tức giận nguy hại rất lớn cho người ta. Hiện nay có một lý thuyết mới, tất cả các động vật đều không có công năng cười, duy loài người có công năng đó. Nhưng loài người chưa biết sử dụng công năng đó. Xưa có câu: một nụ cười trẻ ra 10 tuổi. Không phải chỉ tuổi tác mà chỉ tâm thái, miệng hay cười, người hay khoẻ. Tác dụng của cười rất lớn, cười tránh được rất nhiều bệnh. Thứ nhất không bị thiên đầu thống, thứ hai không bị đau lưng, vì khi cười vi tuần hoàn phát triển. Thông tắc bất thống (thông thì không đau), bất thông tắc thống (không thông thì đau). Lại nữa, thường xuyên cười đặc biệt tốt cho đường hô hấp và đường tiêu hoá. Có thể làm thí nghiệm, anh cứ sờ vào bụng và bắt đầu cười, mỗi ngày cười to 3 lần bụng lọc sọc 3 lần thì không táo bón, không bị ung thư dạ dày, đường ruột. Anh tập tay, tập chân nhưng tập dạ dày đường ruột vào lúc nào ? Không có cơ hội, chỉ có cười mới tập được dạ dày đường ruột. Cười đã trở thành tiêu chuẩn của sức khoẻ. Tôi đã điều tra nhiều lần, giải Nobel thứ hai về cười đã được trao. Cười là thứ thuốc tê thiên nhiên. Nếu bạn bị viêm khớp, xin đừng lo cứ nhìn vào khớp mà cười ha há, một chốc là không đau nữa. Cười có nhiều ích lợi như thế, sao chúng ta lại không cười nhỉ. Mới đây thành phố Bắc Kinh đã có tổng điều tra rồi, tuổi thọ của người ta bạn có biết là cụ ông thọ hơn hay cụ bà thọ hơn không ? Tôi xin mách các vị, cụ bà thọ hơn cụ ông, bình quân thọ hơn cụ ông 6 năm rưỡi. Tình cờ gặp một cụ ông, tại sao cụ lại tập luyện một mình? Ông cụ bảo lão không ghép được đôi, các bà lão đều tập với nhau, luyện tập từng đôi ở đầu phố. Ưu điểm lớn nhất của nhiều cụ bà là khi còn trẻ đã rất thích cười, các ông không cười. Đã kém người ta sáu tuổi rưỡi rồi đó, đến bao giờ mấy ông mới cười. Cho nên từ giờ, mỗi người hãy mau cười đi. Các vị hôm nay đến đây, các vị cười mấy tiếng là sống thêm được mấy năm. Có người nói thế nào cũng chẳng cười. Cấp bậc càng cao càng không cười, tôi biết làm thế nào được? Chẳng những đã không cười, lại còn có một logic: Nam nhi hữu lệ bất khinh đàn (Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ gì chảy). Nước mắt người thường thì mặn, nước mắt bệnh nhân tiểu đường thì ngọt, nước mắt đau buồn thì đắng, trong đó có peptide (pép-tít) có hóc môn. Nếu lâu ngày không chảy đi thì sẽ bị khối u, bị ung thư đấy. Dù có khỏi khối u thì cũng bị loét hoặc viêm kết tràng mãn tính. Cho nên, nếu các vị đau buồn thì phải chảy nước mắt ra, giữ lại không ích gì đâu. Ở hội nghị quốc tế, người ta đã cảnh cáo chúng ta. Chúng ta hãy uống trà xanh, ăn đậu nành, ngủ cho tốt, năng vận động và đừng quên luôn luôn cười vui. Mong rằng mỗi người đều chú ý đến cân bằng ẩm thực, vận động có ô-xy và chú ý trạng thái tâm lý của mình, lúc đáng khóc thì nên khóc, lúc đáng cười thì cười. =============================================================================================== From: TrantuanngocK28 To: KBC 4027 Subject: Bà hú, phỏng theo lời thằng Út kể lại Date 15/01/2000 ——————————- Cái con Thắm, con Hiền con của anh Hai Bắc thiệt là lũ hại cha. Chị Hai biết được chẳng qua là tụi nhỏ tò mò tìm được trong cái mobile phone của cha nó, có cái số phone của bà vợ nhỏ bên Việt Nam, thế mới tai hại. Chị Hai làm anh Hai xất bất xang bang suốt từ cái bữa về Việt Nam kỳ này. Chị Hai tung nồi chảo, giày dép lên chửi, anh Hai đi làm farm về bị gán cho cái tội là trở về đi làm liền cho nhiều tiền, để dành dụm mau mà về thăm con đĩ. “Ông phải nói thiệt cho tôi biết có hay không! có hay không?” Biểu không có thì không có ai trên cõi đời này tin hết, anh Hai đành phải nói là có, mà qua đường thôi. Qua đường hả? Qua đường! thế là chị Hai ném đồ đạc ra đường, anh Hai mang đồ đạc vô. Cứ như thế đến miệt khuya luôn, rồi rạng sáng ngày sau lại y chang như ngày hôm qua. Bà ném ra, ông mang vô; ông mang vô, bà vụt ra. Chu cha mẹ ơi! nói không sợ bị cắt lưỡi chứ cái mobile màu trắng bàng bạc, nhỏ hơn lòng bàn tay, bay ra ngoài sân với tốc độ nhanh như thể ánh sáng, anh Hai bay ngang đón trước bắt dính cái chóc, bảo đảm đẹp còn hơn thủ môn của các đội cầu soccer tranh giải thế giới. Quá thể rồi, hết biết luôn rồi, ối! tình ơi tình, anh là tang nè tình; trời ơi! tình tang với tang tình. Tưởng rằng kỳ này xong rồi chứ, dè đâu đúng lúc chị Hai mang hai người xưa nay làm mẫu mực cho con cái, cho họ hàng trong đó có anh Ba Di. Anh Hai Bắc mấy rày liền, câm như hến bỗng buột miệng: “đàn ông ai cũng dê hớt bà ơi, nói thiệt là thằng Ba Di cũng đi chơi bời quá trời với tui dzậy.” Câu buột miệng y như trong Tử vi đẩu số, sao Thiên mã hội Khốc khách tức là ngày mà có khách quý đeo khánh nhạc đến, sao oan nghiệt lại có Tuần Triệt, với Phục Binh thì còn gì nữa. Chị Ba Di mang tiền hụi đến đóng, chỉ ngồi ở phòng khách chưa ấm cái đít, nghe lọt câu nói bèn mặt tái xanh như chàm, đi ra cửa một lèo. Ông ơi, chị Ba Di de xe một cái rẹt, đẹp còn hơn là cop của Lốt eng giơ lẹt nữa (cảnh sát của Los Angeles), đường muốn bốc khói đen. Biết hôn, chỉ phải về trước khi anh Ba Di đi làm về. Để chi, để đứng trước cửa đón chứ chi nữa, chỉ nhìn anh Ba mà cười nhạt nhạt, cái mũi đo đỏ cứ hích hích lên xuống. Anh Ba dòm thấy hơi là lạ nhưng nào biết chi, kiểm điểm lại thì mình ngày hôm nay đi cày mửa mật, lái xe về không muốn nổi thì lấy gì mà bóng với gió. Vửa mới bước vào nhà, chị Ba Di tấp anh Ba Di liền. Không cần nói trước mà! Tiên hạ thủ vi cường mà! Chị Ba hai cái đít mập bằng hai cái thúng. Chị mà dang cái tay ra phang ngang thì thằng đô vật cũng hổng cẳng, té đài huống chi là anh Ba người cao, ốm y que củi làm sao mà không bay cái rầm. Cà mèn cơm, phích nước bay cái xoè, chị vừa đánh vừa khóc, ối! chu bù lu bù loa, ông nói tui là ông trung thành với tui nhứt xứ, nói láo là trời xập, bây giờ tui cho ông xập luôn, xập luôn! Cũng may Ba Di có quới nhân phò trợ. Chị Hai Bắc biết tính tình chị Hai Di nên cho con Hiền đi theo, xem có hề chi không, chứ bình thường hồi đó, ở Năm Căn, chị lái vỏ lãi dưới kinh nước còn đâm bay lên, chình ình ở cái sân phơi lúa, qua bên Úc lái xe đụng tới đụng lui, hãng Toyota không sản xuất kịp cho chị đụng nữa là. Y trân, con Hiền gọi mobile về, nói ba má lên gấp, nhà cửa Ba Di đang rùng mình. Hai Bắc tới đúng lúc chỉ kịp thời kéo Ba Di lên xe mà dọt tới trước để lại làn khói đen kịt phía sau. Thiệt tình tới lúc ngồi bàn nhậu cho quên đời, thì anh Ba cũng chưa biết tại sao bà hú bữa nay. Chị Hai thẩy lên con gà luộc cho mấy ông ngồi với nhau rồi chui tuốt luốt trong phòng, chẳng phải thương gì anh Hai hết, mà chỉ biết tại gia đình mình mà nên cớ sự cho gia đình khác. Anh Hai vui hẳn ra, nói chuyện cười nói tự nhiên có duyên hết sức. “Sao, ông mấy lúc rày có mèo mỡ gì không? khai ra cho rồi Ba Di ơi.” “Không có đâu anh Hai ơi, mình đàng hoàng mà!” “Ừa thì mình đàng hoàng, đi đâu có đó mà!” “Coi bộ anh Hai biết chuyện, hỏi thiệt chứ anh nói cái chi, anh phải nói cho tôi biết.” “Tui thề là không có nói với bà vợ anh một câu nào hết nhưng..” “Nhưng nhị con mẹ gì nữa, nói ra cho gồi.” Anh Hai nói ra, Ba Di chết đứng. “Trời ơi, bà ấy tăng xông máu 17, 18 lựng. Chết bất tử lắm, anh hại tui rồi Hai Bắc ơi!” “Tối nay anh ở lại đây với tui, ngủ ngoài phòng khách hai anh em mình!” “Không được đâu anh, lỡ có gì tui còn chở bà ấy đi nhà thương nửa đêm nửa hôm.” Anh Hai thấy Ba Di nhứt định quá, đành phải thì thầm với Ba Di dùng kế. Kế này người Tàu gọi là Khổ Nhục Kế, Khổ Nhục Kế hiểu hôn? Anh Hai lái xe chở Ba Di đằng sau, chạy thẳng vào driveway của nhà Ba Di rồi vào nói với vợ Ba Di, là ổng nhậu với tụi tui quỷnh rồi mà nhứt định phải về vì sợ ở nhà bà lên tăng xông, không ai coi chừng. Tui thấy ổng say không cho, ổng giả bộ đi tiểu rồi đi luôn về. Gặp cái xe moto bike ở đèn xanh đỏ chạy tới, rồi bây giờ mặt ổng hơi bị đen, bà muốn tôi chở ổng đi nhà thương hay tính sao, cho tui biết. Tui cho bà biết, tui xỉn dữ thần rồi, lái xe tới đây được là bảnh rồi đó, không muốn thì tui chở chả đi, không thèm “năng nỉ” chi hết.. Chị Ba Di nghe thấy, ngó vào đằng sau, thấy mặt chồng đã bôi lọ nhem nhuốc, tức thì nước mắt mũi chảy ròng ròng, chị vừa khóc vừa kể lễ: “Thiên địa ơi, sao ông dại quá thể, tui nóng đánh ông hic hic, sao ông không chịu chạy, hic hic cứ đứng đó mà phân trần. Cũng may anh Hai đến, hic hic còn không thì còn gì là thân xác”. Nói chưa rồi, chị Ba Di đã xốc ngang hông anh Ba chạy mấy bước mang vào nhà mà xức dầu gió. TrantuanngocK28 Winter Western Australia, July 2000 =====================================================
|